"Ngươi... ngươi có được thứ này bằng cách nào?"
Chiết Hư Tử nhìn thấy chữ trước ngực Hàn Tam Thiên, hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt của Chiết Hư Tử, Hàn Tam Thiên đã hiểu được, hắn ta đã thấy được chữ Sương đã để lại trước ngực anh.
Hàn Tam Thiên cười:
"Là Tần Sương sư tỷ để lại đấy. A, đúng rồi, nàng còn nói, từ nay về sau, ta chính là nô lệ của nàng ấy."
"Ta nhổ vào!"
Tiểu nhắc tử nhổ một bãi rồi nói:
"Cho dù là nô lệ của Tần Sương sư tỷ, thì ngươi cũng là nô lệ!"
Sắc mặt Chiết Hư Tử run lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn kỹ chữ Sương trước ngực Hàn Tam Thiên, đến khi ngẩng đầu thêm lần nữa, khuôn mặt hắn ta đã xuất hiện nụ cười toe toét:
"Tần Sương sư tỷ ngoài bảo ngươi là nô lệ của tỷ ấy ra, còn có dặn dò gì khác không."
Nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của Chiết Hư Tử, Hàn Tam Thiên rất vui vẻ, anh còn không ngờ đến, trước đây anh còn đang rất chán ghét cái chữ Sương này, bây giờ lại có hiệu quả đặc biệt đến như vậy, Chiết Hư Tử thế mà lại nhút nhát đến như vậy.
"Để tôi nghĩ xem một chút đã."
Hàn Tam Thiên sờ cằm, Chiết Hư Tử vội vàng chạy đến hất tay Tiểu hắc tử ra, đồng thời còn dùng ảnh mắt giận giữ trừng Tiểu Hắc Tử một cái, để cho hắn nhanh chóng buông Hàn Tam Thiên ra.
Không có trói buộc gì nữa, Hàn Tam Thiên ngồi trở lại trên giường, Chiết Hư Tử vẫn đi theo anh như cũ.
"Tần Sương sư tỷ còn nói, một thời gian nữa sẽ mang tôi đi bắt cái gì mà linh sủng ấy, để cho tôi tu luyện cho thật tốt." %3D
Hàn Tam Thiên nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói.
Chiết Hư Tử vừa nghe thấy những lời này, trong lòng thầm nghĩ một tiếng đm, xem ra, Tần Sương sư tỷ đúng là có dạy tâm pháp cho Hàn Tam Thiên, đã thế còn muốn dẫn hắn đi bắt linh sủng, chuyện này cũng chứng minh, đãi ngộ này của Hàn Tam Thiên là đãi ngộ của đệ tử nhập môn.
Nhưng cho dù Hàn Tam Thiên là đệ tử nhập môn, thì Chiết Hư Tử cũng nhập môn sớm hơn, vậy thì hắn ta cũng là sư huynh, cũng không có gì phải sợ, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn ta sợ Tần Sương!
Tần Sương không chỉ là sư tỷ, mà còn là đệ tử thứ nhất của Tứ Phong, lại còn là ngôi sao tương lai của phái Hư Vô, nếu nàng đi tìm hắn ta để gây phiền toái, vậy thì chính hắn ta cũng không thể nào chịu nổi!
"Được rồi, ha ha, vậy Tam Thiên ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi sáng ngày mai, ta sẽ để cho Tiểu hắc tử chuẩn bị cho ngươi một chút canh gà thượng đẳng."
Sau khi Chiết Hư Tử cười nói xong, liền lôi kéo tay Tiểu hắc tử chạy ra ngoài.
Vừa mới đi đến bên ngoài, ngay lập tức Tiểu hắc tử không vừa lòng nói:
"Ta nói này sư huynh, vì sao huynh lại phải khách khí với Hàn Tam Thiên như thế hả."
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn ta và người phải khách khí với hắn sao? Đánh chó cũng phải xem mặt chủ, hắn chính là nô lệ của Tần Sương sư tỷ, ta có thể làm gì được chứ?"
Chiết Hư Tử vô cùng buồn bực nói.
Hắn ta thật sự rất muốn tìm Hàn Tam Thiên để trút giận, nhưng vấn đề là, bây giờ hắn ta cũng không dám.
Nếu như Hàn Tam Thiên gặp phải vấn đề gì, Tần Sương sư tỷ sẽ tìm tới của để tính sổ, khi ấy hắn ta còn có thể sống yên ổn nữa hay sao?
"ĐM, cũng không biết Tần Sương sư tỷ coi trọng hắn ở chỗ nào, con mẹ nó. Đúng rồi, sư huynh, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta không thể trị hắn ta được sao?"
Tiểu hắc tử không cam lòng nói.
Con mẹ nó, ngày nào hắn cũng phải đi vuốt mông ngựa, vốn tưởng rằng có thể dựa vào Chiết Hư Tử để có thể sống một cách vui vẻ ở vườn rau, nhưng mà không ngờ đến lại bị một kẻ đến sau như Hàn Tam Thiên vượt trước một bước.
"Trị, đương nhiên là phải trị rồi, đắc tội với ông đây, hắn ta còn có thể sống yên ổn được sao?"
Chiết Hư Tử lạnh lùng nói:
"Ngày mau, lúc người mang canh gà đến cho hắn, cho hắn thêm chút nguyên liệu."
Công pháp của phái Hư Vô, coi trọng nhất chính là cảm nhận trời đất, vậy cố tình khiến cho Hàn Tam Thiên không thể cảm giác được, chờ đến khi hắn ta hoàn toàn trở thành một tên rác rưởi, đương nhiên Tần Sương sư tỷ sẽ vứt bỏ loại nô lệ như thế.
Tiểu hắc tử nghe thấy thế, liền cười một cách âm trầm:
"Sư huynh, ý của ngươi là nói đến cỏ Hắc Cốt sao?"
Chiết Hư Tử gật đầu, cỏ Hắc Cốt là một loại cỏ độc ở Tứ Phong, không màu không vị, nhưng lại có độc tính rất cao, một khi con người ăn quá nhiều, dương khí sẽ xông thân, âm khí sẽ hạ xuống, cuối cùng, dương khí sẽ hoàn toàn biến mất, trong cơ thể chỉ còn lại âm khí. Khi đó, cho dù là không chết, vậy thì cũng sẽ trở thành một kẻ đần độn.
"Nhớ kỹ, bỏ một ít thôi, con mẹ nó đừng để cho 131 người khác phát hiện."
Chiết Hư Tử dặn dò nói.
Tiểu hắc tử cười hắc hắc, gật đầu nói:
"Vẫn là sư huynh có ý kiến hay."
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Tam Thiên vẫn luôn ngồi nhập định ở trong phòng, mối buổi sáng sớm Tiểu hắc tử đều sẽ bưng đến một bát canh gà, thật ra Hàn Tam Thiên vẫn chưa nhận thấy có cái gì không đúng, dù sao, trước đây anh cũng chưa bao giờ uống thuốc của thế giới Bát Phương, sao có thể nhận ra có vấn đề hay không được.
Buổi sáng ngày hôm nay, Hàn Tam Thiên vẫn còn đang nhập định ở trong phòng.
Đột nhiên, anh lại ngửi thấy được mùi hương kỳ lạ ấy, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên anh lại có một cỗ kích động vô cùng lớn. Mặc dù Tần Sương vô cùng xinh đẹp, nhưng Hàn Tam Thiên cũng được coi là một người từng đi qua vạn đóa hoa, bất kể là Thích Y Vân , hay là những người phụ nữ khác, thì Hàn Tam Thiên cũng không hề rung động một chút nào, thì anh vẫn là người đàn ông tốt nhất của Tô Nghênh Hạ.
Nhưng bây giờ lại không giống như bình thường, thậm chí Hàn Tam Thiên còn muốn đứng dậy ngay lập tức, sau đó đè nàng xuống.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cố gắng để cho mình duy trì được sự tỉnh táo, sau đó rút lại suy nghĩ mà thoát khỏi sự nhập định, từ tử mở mắt.
Hôm nay Tần Sương cũng không mặc bộ quần áo lụa trắng như tiên kia nữa, nhưng lại càng nhìn thấy được nhiều thứ hơn, ít nhất anh có thể nhìn thấy bàn tay như ngọc như ngó sen, Hàn Tam Thiên cảm thấy chính mình sắp phun cả máu mũi.
"Thay nó đi."
Không đợi Hàn Tam Thiên tỉnh táo lại, Tần Sương đã ném một bộ quần áo sang, rơi xuống trên đầu Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên vội vàng thừa dịp này để đè lại sự kích động ở trong lòng, Tần Sương cũng hợp tình hợp lý mà rời khỏi phòng, chờ Hàn Tam Thiên thay quần áo cho thật tốt, sau đó nàng mới đi vào.
"Hôm nay, ta mang ngươi đi bắt linh sủng!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net