Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1726: Phát ngôn tổn thương người khác




Ánh mắt Tần Sương quyến rũ như tơ nhìn Hàn Tam Thiên, vẻ mặt kích động. Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng Hàn Tam Thiên lại tặng mình một con chim Bách Hỏa.



Chim Bách Hỏa là sủng vật cực kỳ quý hiếm, tập tính sinh sống của nó vô cùng kén chọn, nơi phải có lửa có băng, nếu không vĩnh viễn không có chim Bách Hỏa. Rừng Bách Thú tuy có nhưng trong vòng mấy trăm năm nay gần như rất ít người phát hiện ra tung tích của nó. Tần Sương cũng là vì khi còn nhỏ đọc sách tranh về chim Bách Hỏa nên mới vừa thấy đã yêu thích.



Nhưng tận mắt nhìn thấy thì chưa, Tần Sương chưa từng, tin chắc rằng phần lớn người trong Hư Vô Tông cũng chưa từng nhìn thấy. Chim Bách Hỏa giống như một linh sủng trong truyền thuyết, nghe thấy tên nhưng không nhìn thấy bóng.



Tần Sương coi việc có được linh sủng là chim Bách Hỏa là một loại tín ngưỡng, đời này có thể thấy nàng đã mãn nguyện, chưa từng nghĩ có ngày chim Bách Hỏa lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn thuộc về mình.



Hàn Tam Thiên còn chưa phản ứng lại, Tần Sương đã ôm chặt Hàn Tam Thiên, anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, cả nhiệt độ và da thịt trơn mềm của nàng.



Sau đó, Tần Sương đứng dậy, đôi mắt đong đầy tình cảm nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn chim Bách Hỏa trong tay Hàn Tam Thiên: "Cảm ơn."



Hàn Tam Thiên bị nàng ôm bất ngờ, hơi lúng túng: "Đừng khách sáo."



Sau đó anh đưa chim Bách Hỏa cho nàng.



Tần Sương nhận chim Bách Hỏa, yêu thích không buông tay, vui vẻ như đứa bé: "Nó đẹp quá, mặc dù không quá lớn, nhưng ta rất thích."



Đối với đám người Tần Sương mà nói, muốn tìm chim Bách Hỏa đúng là khó khăn trùng trùng, thậm chí là có thể gặp chứ không thể cầu, nhưng đối với Hàn Tam Thiên thật ra cũng không phải việc gì khó. Thân là thú vương rừng Bách Thú, anh muốn có linh sủng gì kỳ thực cũng chỉ là chuyện một câu nói.



Tặng chim Bách Hỏa là vì sau khi Hàn Tam Thiên phá hỏng cấm địa Tử Linh, Tần Sương vẫn luôn chăm sóc anh, cho nên trong lúc rảnh rỗi, anh bảo Tiểu Bạch nghĩ cách đi bắt.



"Thích là được, vậy ngươi chơi chim đi, ta đi làm việc của ta." Hàn Tam Thiên nói, ngồi về trên giường, xếp chân tiến hành trạng thái nhập định.



Tần Sương khẽ cười: "Trước hết cứ để ta giúp ngươi, cởi áo khoác ra đi."



Tần Sương nói rồi cầm giúp quần áo Hàn Tam Thiên vừa cởi xuống, sau đó vận dụng sức mạnh của mình vận năng lượng từ sau lưng Hàn Tam Thiên, giúp anh điều giải.



Mà ngay lúc này, ngoài cửa sổ, mấy đệ tử bất đắc dĩ nhìn của sổ đóng chặt, lắc đầu than thở.



Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Sương tới chủ điện tu hành. Qua cả đêm điều tức, dựa vào bản thân và sự giúp đỡ của Tần Sương, trên cơ bản Hàn Tam Thiên đã khôi phục tương đối, mặc dù chưa hết bệnh nhưng còn lại cần thời gian dài điều dưỡng mới khỏi hẳn được.



Hàn Tam Thiên vừa định ra ngoài phơi nắng, lúc này lại nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy tỳ nữ.



"Ôi, không ngờ Tần Sương sư tỷ bình thường thì đàng hoàng đạo mạo, ra vẻ thánh nữ lạnh lùng thanh cao, cao quý vô cùng, nhưng thực tế lại là một cô nàng phóng đãng như thế."



"Được rồi, ngươi đừng nói bậy nữa, Tần Sương sư tỷ là niềm kiêu hãnh của tứ đỉnh chúng ta, nếu lời này của ngươi bị người khác nghe được sẽ không chịu nổi hậu quả đâu."



"Ta có nói sai gì à? Ta nói đều là sự thật, tôi qua ngươi không nghe các đệ tử trực ban nói gì sao? Tần Sương sư tỷ đó ăn cơm tối với Hàn Tam Thiên xong lập tức vội vã đóng cửa phòng, sau đó hai người ở trong phòng tăng tịu mây mưa, thật là là nghe không lọt tai."



"Không thể nào?"



"Sao lại không thể? Lúc thì Tần Sương sư tỷ chơi chim, lúc lại cởi quần áo cho Hàn Tam Thiên, ngươi nói xem cô nam quả nữ, không phải làm mấy chuyện kia thì có thể là gì?"





"Hả?"



"Hừ, trước kia nàng ta cứ tỏ ra vẻ đàn ông nào cũng không thể tới gần, nhưng thực tế lại ong bướm trăng hoa với một tên nô lệ. Thật là bôi xấu thanh danh của chúng ta, làm nhục tôn nhãn của phái nữ chúng ta. Người như vậy nên để tất cả mọi người biết bộ mặt thật của nàng ta."



Nghe vậy, Hàn Tam Thiên nhướng mày, ngay sau đó trực tiếp đẩy cửa ra.



Thấy Hàn Tam Thiên đột nhiên đi ra, mấy tỳ nữ lập tức sợ hết hồn, bọn họ đều không ngờ sau khi Tần Sương sư tỷ đi rồi trong phòng vẫn còn người khác.



Theo lý thuyết, cho dù có người nhưng sau khi Tần Sương sư tỷ đi rồi không phải tên gian phu kia nên chạy thật nhanh hay sao?



Có điều, sau mấy giây kinh sợ ngắn ngủi, tỳ nữ vừa rồi nói chuyện thấy là Hàn Tam Thiên, lập tức khinh thường nhìn lướt qua anh.



"Nghe câu này chưa? Tin đồn hại chết người, cô mở miệng ra là nói bậy nói bạ, đã từng suy nghĩ đến hậu quả chưa?" Hàn Tam Thiên khó chịu trợn mắt nhìn nàng ta nói.



Tỳ nữ khinh thường mắng trả lại: "Đương nhiên biết hậu quả, hậu quả chính là vạch trần đôi cầu nam nữ các ngươi, để toàn bộ người trong Hư Vô Tông biết chuyện tốt đẹp mà hai tên gian phu dâm phụ các ngươi làm."



Hàn Tam Thiên cố nén tức giận, nhướng mày: "Vậy cô đi nói cho trưởng lão Phong Phái hoặc là chưởng môn đi, rất nhanh toàn bộ người trong Hư Vô Tông đều sẽ biết chuyện này. Vấn đề là cô có cái gan đó không?"



Tỳ nữ lập tức bất mãn im miệng, lời này làm sao nàng ta dám đi nói? Chênh lệch cấp bậc ở đó, nói ra thì nàng ta cũng không có tư cách gặp chưởng môn hoặc trưởng lão Phong Phái: "Ha ha, bây giờ ngươi giỏi rồi, leo được lên cây đại thụ Tần Sương sư tỷ, học lên mặt với ta ư? Ngươi và ta đều là nô lệ, rõ ràng cũng biết ta căn bản không gặp được bọn họ."



"Tôi có thể dẫn cô đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.



Tỳ nữ khinh thường cười: "Hừ, ngươi cũng đã có một chân với Tần Sương rồi, nói kiểu gì một nô tỳ nhỏ như ta cũng không đấu lại ngươi. Suy cho cùng không phải ta chịu thiệt hay sao?"



Hàn Tam Thiên thật sự bị sự vô lại và lưu manh này khiến cho cạn lời. Nói gì cũng là nàng ta nói, quay đầu lại giống như là mình khơi mào không bằng?!



"Thói ghen ghét đố kỵ của đàn bà quả nhiên là thứ đáng sợ. Cũng đúng thôi, loại đàn bà thấp kém như cô so ra vĩnh viễn kém xa Tần Sương nên chỉ có thể nói được vài câu chua ngoa tìm cảm giác tồn tại thôi sao?" Hàn Tam Thiên khinh thường giễu cợt nói.



Dùng chiêu của đàn bà đối phó lại đàn bà đương nhiên là cách tốt nhất.



Quả nhiên tỳ nữ tức giận: "Ta là hạng đàn bà chua ngoa? Có điều ta cũng chẳng thèm cái hạng sống làm vợ khắp người ta đâu!"



"Phải nhỉ, loại thân phận và tướng mạo như cô, muốn sống làm vợ khắp người ta, có cởi hết nằm xuống, ngay cả lợn cũng không thèm đụng đến." Hàn Tam Thiên nói xong chậc chậc miệng.



Lời này thậm chí ngay cả tỳ nữ ở bên cạnh tỳ nữ kia cũng bị Hàn Tam Thiên chọc cười khiến nàng ta lập tức cảm thấy vô cùng nhục nhã.



"Hàn Tam Thiên, người thật cay độc, nói chuyện với con gái mà miệng lại không nể tình như thế?" Tỳ nữ tức giận chất vấn.



Trên đời này thứ Hàn Tam Thiên ghét nhất là loại người như vậy. Lúc nàng ta sai thì là nàng ta là đói tượng ưu tiên, lúc nàng ta đúng thì bạn chẳng thể bằng nàng ta, buồn nôn không khác gì câu "nó chỉ là đứa bé thôi mà”.



"Cô cũng biết nói lời không đúng sẽ tổn thương người khác ư? Tôi còn tưởng cô không biết chứ? Cô vừa mới nói Tần Sương và tôi, nói đến hăng say cơ mà." Hàn Tam Thiên khinh thường cười nói.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK