"Đây là..." Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn Từ Hải.
"Người có búa Bàn Cổ vĩnh viễn là chân thần của tộc Bàn Cổ ta, bất kể tộc Bàn Cổ ta sống hay chết, là người hay quỷ cũng phải thờ phụng khi nghe thấy, quỳ lạy khi nhìn thấy." Nói xong, hắn dẫn dắt mấ trăm vong hồn chậm rãi dập đầu với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Nhưng tôi không biết dùng, thật ra lần này tới thôn Bàn Cổ cũng là hi vọng các người có thể dạy tôi sử dụng nó thế nào."
"Sau khi đại thần Bàn Cổ mở trời, thân hóa thành bảy vì sao, hóa ra vạn vật cho thế giới Bát Phương. Mà búa Bàn Cổ kề vai sát cánh tách trời với đất thì rơi vào trạng thái ngủ say, để trợ giúp chiến hữu ngày xưa của mình tìm được một chủ nhân mới, vào lúc hấp hối sắp chết đại thần Bàn Cổ dùng tinh huyết cuối cùng của mình hóa thành tộc Bàn Cổ bọn ta. Tộc Bàn Cổ bọn ta từ khi sinh ra đã gánh vác số phận tìm kiếm chủ nhân cho búa Bàn Cổ."
"Vạn năm trước, người của thế giới Bát Phương bỗng nhiên tấn công tộc Bàn Cổ bọn ta, tộc trưởng năm đó vì tránh búa Bàn Cổ rơi vào tay người xấu mà khởi động trận pháp truyền tống của tộc Bàn Cổ, truyền tống búa Bàn Cổ ra khỏi thế giới Bát Phương, từ đó về sau, tộc ta không còn thấy búa Bàn Cổ nữa."
"Nhưng bọn ta cũng hi vọng, có một ngày, búa Bàn Cổ có thể tìm được một lương chủ, trở lại thế giới Bát Phương, nhưng không ngờ rằng, vừa chờ đã là vạn năm."
"Bây giờ tuy rằng búa Bàn Cổ đã trở về, nhưng tộc Bàn cổ đã sớm mất đi số phận, không còn ai sống sót, chân thần, ta không giúp được cho ngài." Từ Hải vô cùng bi ai nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Tại sao?"
Từ Hải đau khổ nói: "Bí mật của tộc Bàn Cổ là thủ hộ búa Bàn Cổ, cùng với sở hữu bí quyết khiến búa Bàn Cổ thức tỉnh, nhưng bí quyết này thật sự không phải ai của tộc Bàn Cổ cũng biết. Từ trước đến nay chỉ có người lãnh đạo của tộc Bàn Cổ mới có thể sở hữu bí mật của tộc Bàn Cổ. Mặc dù cha ta là trưởng thôn đời cuối cùng của tộc Bàn Cổ, nhưng... nhưng ta cũng không phải người nối nghiệp."
Nghe nói như thế, trong lòng Hàn Tam Thiên lập tức phát lạnh. Khó khăn lắm mới tìm tới đây, kết quả lại là một trận vô ích? Nếu như không thể sử dụng búa Bàn Cổ, vậy đống sắt vụn đó có tác dụng gì?!
Thấy mặt Hàn Tam Thiên xám như tro, Từ Hải nói: "Bởi vì, ta thật sự không phải con ruột của trưởng thôn."
Năm đó, lúc tộc Bàn Cổ gặp phải thảm sát, may mắn có người thoát khỏi, đồng thời, vừa khéo bọn họ có một đứa con trai của tộc trưởng tộc Bàn Cổ trong đội, miễn cưỡng giữ được bí mật của tộc Bàn Cổ. Sau khi định cư ở nơi này, để bí mật của tộc Bàn Cổ không bị mất, trong thôn đặt ra quy tắc, mỗi đời tộc trưởng, hoặc là trưởng thôn, con nối dõi của bọn họ sẽ được nuôi trong một gia đình ngẫu nhiên, ly miêu tráo thái tử.
Người thừa kế đời tiếp theo của tộc trưởng có thể tránh bị bại lộ ở mức cao nhất.
Từ Hải chính là đứa bé được tráo đổi kia.
Còn đứa bé chân chính cất giấu bí mật của tộc Bàn Cổ chỉ sống trong một gia đình bình thường mà thôi.
"Vậy tôi hỏi anh, người kế nhiệm trưởng thôn đời kế tiếp của các người có phải là một cô gái hay không?" Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên sốt ruột hỏi.
Từ Hải sững sờ: "Chân thần, làm sao ngài biết?"
Hàn Tam Thiên thở phào một hơi, đưa mắt nhìn Tiểu Đào, Tần Thanh Phong lập tức hiểu ý của Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, ý ngươi là, Tiểu Đào chính là con gái thật sự của trưởng thôn?"
Hàn Tam Thiên suy tư một chút, nghiêm túc gật đầu.
Anh nghĩ vấn đề ở Tiểu Đào hoàn toàn là vì ấn xanh trên tay Tiểu Đào, lúc trước ở từ đường anh từng xem ấn xanh của trưởng thôn, cũng xem ấn xanh của tiểu nhị. Anh phát hiện ấn xanh của trưởng thông rõ ràng khác biệt với tiểu nhị, mà ấn xanh của Tiểu Đào và trưởng thôn lại gần giống hệt nhau.
Điểm khác duy nhất chính là, ấn xanh của Tiểu Đào rực rỡ hơn một chút, có lẽ là do trưởng thôn là vong linh, mà Tiểu Đào là người.
Từ Hải nghe nói thế, lập tức căng thẳng nhìn về phía Tiểu Đào: "Có phải ngươi tên là Lục Mị Kiều hay không?"
Tiểu Đào có chút bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, sốt ruột nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó lắc đầu: "Ta... ta không biết."
"Cô ấy mất trí nhớ rồi." Hàn Tam Thiên nói, nói xong, anh đi tới bên cạnh Tiểu Đào, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Đào, để lộ ấn xanh cho Từ Hải nhìn.
Mặc dù Từ Hải không có gương mặt, nhưng khi hắn nhìn thấy ấn xanh trên tay Tiểu Đào, rõ ràng cơ thể hơi run lên, sau đó chợt dập đầu một cái: "Từ Hải bái kiến tộc trưởng!"
Rốt cuộc cả người Hàn Tam Thiên cũng nhẹ nhõm, chỉ cần xác nhận thân phận của Tiểu Đào cũng có nghĩa là chung quy vẫn còn hi vọng.
Anh thật sự lo lắng tộc Bàn Cổ hoàn toàn biến mất, không ai biết phải giải đáp về búa Bàn Cổ thế nào nữa.
Sau đó, Từ Hải đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Chân thần, nếu như tộc trưởng của tộc ta vẫn còn, vậy bí mất búa Bàn Cổ của ngài ở trên người nàng."
Đã có đáp án này, tảng đá lớn trong lòng Hàn Tam Thiên cuối cùng an ổn rơi xuống.
"Nhưng vấn đề là cô ấy không nhớ gì cả, lần này tới đây cũng là muốn giúp cô ấy khôi phục ký ức, anh có cách gì không?"
"Nước mắt thần tiên, bí bảo của tộc ta, sau khi ăn, nàng sẽ quên mất mọi thứ về nơi này."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net