Sắc mặt Tô Nghênh Hạ lạnh lùng:
"Tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội lại Hàn Tam Thiên. Nhớ kỹ, không bao giờ! Nếu như tôi lựa chọn làm điều ấy, thì cô và Phù Mãng cũng có ý nghĩa gì đâu chú?"
Ý tứ lời nói của Tô Nghênh Hạ đã rất rõ ràng rồi. Mọi người đều có quan hệ hợp tác, nếu như đối phương không thể đóng góp được gì, vậy sự tồn tại của lần hợp tác này cũng không có giá trị gì nữa.
Đương nhiên là Phù Ly có thể hiểu được ý của Tô Nghênh Hạ là gì. Vừa định nói chuyện, lúc này, lối vào ở đại điện lại có một trận ồn ào. Phù Ly vội vàng thoát ra, rời đi không một tiếng động.
Trong đại điện của Phù Thị, Phù Thiên đã trở lại với dáng vẻ vô cùng phấn chấn, vừa nghe thấy tộc trưởng đã về, một đám người cao tần của Phù gia, không phân biệt là già hay trẻ, đều vội vàng tiếp đón ở đại điện.
Cửa chính, Phù Thiên đang bước đến cùng với một người trẻ tuổi, người đàn ông trẻ tuổi này có diện mạo anh tuấn, quần áo rất gọn gàng, có khí chất phi phàm.
Phía sau lưng hắn còn đi theo hai mươi người trung niên ăn mặc rất quái dị. Một đám người uy vũ, người nhà họ Phù không cần nghĩ nhiều cũng biết, những người đi theo này cũng không còn trẻ nữa.
Vừa tiến vào trong điện, Phù Thiên đã hớn hở la lớn:
"Người đâu, pha trà, dọn chỗ."
Tiếp theo, lại làm ra một tư thế mời rất là cung kính.
Người thanh niên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy những thành viên cấp cao nhà họ Phù đang chia ra đứng ở hai bên, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ khinh thường.
"Các vị, xin long trọng giới thiệu với mọi người một chút, vị này, chính là Tam công tử của hải vực Vĩnh Sinh, Ngao Nghĩa."
Vừa nghe thấy lời này, ngay lập tức đám người nhà họ Phù vui vẻ ra mặt, thậm chí còn có người bắt đầu vuốt mông ngựa.
"Thì ra đây chính là Tam công tử tiếng tăm lừng lẫy của hại vực Vĩnh Sinh, thật đúng là nghe tiếng tiếng không bằng gặp mặt, Tam công tử thật sự là rất tuấn tú lịch sự."
"Vậy cũng không đúng, tướng mạo Tam công tử đường đường, vừa nhìn đã thấy chính là nhân trung long phượng!"
"Tam công tử đã tới nhà chúng ta làm khách rồi, vậy xin cứ tự nhiên, coi Phù gia như nhà của ngài, ngàn vạn lần không cần khách khí đâu."
Tất cả mọi người ở nhà họ Phù đều vô cùng vui vẻ. Tam công tử của hải vực Vĩnh Sinh đến đây, chuyện này cũng đã chứng minh rằng mục đích đi ra ngoài lần này của Phù Thiên đã đạt được rồi. Hy vọng về tương lai của Phù gia lại cháy thêm một lần nữa rồi.
Phù Thiên cũng rất vui vẻ, tuy rằng việc đi hải vực Vĩnh Sinh đã thay đổi một cách bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn đạt được sự hợp tác.
Thật ra, ngày ấy cùng Ngao tổng quản, Phù Thiên đã nhận hết khuất nhục. Ông ta vốn tưởng rằng lần này đi gặp tộc trưởng của hải vực Vĩnh Sinh, thì sau này sẽ không cần phải niếm thêm mùi đau khổ nữa. Nhưng kết quả cũng ngoài dự đoán của mọi người, việc đàm phán rất thành công và hợp tác rất là thuận lợi.
Đương nhiên, cũng không phải là không có cái giá, hằng năm gia tộc họ Phù phải nộp thuế và tặng lễ cho hải vực Vĩnh Sinh. Tương đương với việc lấy cách thần phục để cúi đầu trước hải vực Vĩnh Sinh.
Nhưng mà, đây cũng là thứ mà Phù Thiên đã chấp nhận, dù sao đây cũng chỉ là trên hình thức, còn trên danh nghĩa thì gia tộc Phù thị vẫn là một gia tộc độc lập.
Đối mặt với sự tâng bốc của mọi người, Ngao Nghĩa nhẹ nhàng cười, đi lên phía trên đại sảnh, trực tiếp đặt mông lên ngồi ở vị trí bên trái ở trên cùng.
Cả một đám người Phù gia đều vô cùng sửng sốt, bởi vì vì trí mà Ngao Nghĩa đang ngồi, chính là vị trí chủ vị của Phù gia, vị trí của gia chủ Phù gia.
Rất rõ ràng, Ngao Nghĩa là một người có địa vị cao trong một gia tộc lớn như hải vực Vĩnh Sinh thì không thể không hiểu lễ tiết chủ khách được, hắn ta làm như vậy, rõ ràng là cố ý.
Làm trò trước mặt những người của Phù gia, Phù Thiên có chút bị bẽ mặt, cười trừ nói:
"Tam thiếu gia, bên này mới là chỗ ngồi của ngài."
Ngao Nghĩa không kiên nhẫn phất tay nói:
"ÀI, không cần nói nhiều nữa, ta thích ngồi ở chỗ này, không phải là các ngươi cũng đã nói rồi sao, bảo ta tự nhiên, ta cũng đang rất tự nhiên đây."
Trong lòng Phù Thiên rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể cười một cách xấu hổ, ngồi xuống vị trí khách quý ở bên cạnh. Chuyện này khiến cho những người Phù gia trong đại điện cảm thấy có chút kỳ lạ, khách lại ngồi ở chủ vị, mà chủ nhân lại ngồi ở ghế dành cho khách, rốt cuộc là Phù gia phải nghe ai đây?
Chuyện này không phải là rất buồn cười hay sao?
"Mị Nhi, ngươi lại đây."
Lúc này Phù Thiên mới miễn cưỡng cười nói. Phù Mị gật đầu, đi đến phía trên chủ điện, nhẹ nhàng thi lễ, lặng lẽ nhìn lướt qua Ngao Nghĩa, ngay lập tức liền cố làm ra vẻ.
"Lần này Tam thiếu gia đến Phù gia nhà chúng ta, có thể sẽ ở lại đây trong một khoảng thời gian, trong lúc ấy người và Tứ đóa kim hoa của Phù gia hãy hầu hạ Tam thiếu gia, không được thất lễ, hiểu chưa?"
Phù Mị cố gắng đè lại sự hưng phấn ở trong lòng:
"Vâng! Phù Mị nhất định sẽ hầu hạ Tam thiếu gia thật tốt!"
Tuy rằng Ngao Nghĩa có hơi kiêu ngạo, nhưng diện mạo lại không tồi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Ngao Nghĩa là Tam công tử của Hải vực Vĩnh Sinh. Nếu như có cơ hội có thể ở chung với hắn ta, lấy nhan sắc của nàng ta, nàng ta cũng không tin rằng hắn ta sẽ không cắn câu.
Một khi đã cắn câu, đối với Phù Mị, đây chính là khí nàng ta bay lên hóa thành phượng hoàng. Cho dù nàng ta không thể mang thai một chân thần như Tô Nghênh Hạ, nhưng bằng vào việc nàng ta là phu nhân của người đứng đầu hải vực Vĩnh Sinh, thì nàng ta có thể nổi tiếng khắp Phù gia, thậm chí là cả thế giới Bát Phương nữa.
Đến lúc đó, sao Tô Nghênh Hạ có thể cạnh tranh với mình được nữa chứ?
Nàng ta cũng có thể dẫm nát Tô Nghênh Hạ ở dưới chân mình!
Phù Mị vừa mới nâng mắt lên, liền phát hiện Ngao Nghĩa cũng đang đánh giá chính mình, hơn nữa rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta đã bị vẻ đẹp của nàng ta câu hồn rồi, ngay lập tức trong lòng nàng ta càng thêm đắc ý.
Nhìn về phía Ngao Nghĩa nhẹ nhàng cười, sau đó Phù Mị lui sang một bên.
"Được, sắp xếp rất tốt, Phù Thiên, giờ cũng không còn sớm nữa, ta muốn đi nghỉ ngơi."
Ngao Nghĩa rất vừa lòng với sự sắp xếp của Phù Thiên, sau khi hưng phấn nói xong, ánh mắt nhìn Phù Mị tỏa ra ánh sáng, đứng dậy muốn rời đi.
Bây giờ trời vẫn đang còn sáng, làm gì có chuyện đi nghỉ ngơi hay không đi nghỉ ngơi? Rất rõ ràng, cái mà hắn ta gọi là đi nghỉ ngơi là có ý khác.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net