Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1964: Thay da đổi thịt?




Tần Sương mim cười, gương mặt tái nhợt và đôi môi khô khốc, nàng biết, sinh mệnh của nàng đã đi đến điểm cuối rồi.



Hàn Tam Thiên ngừng lại, trước mặt anh, bây giờ lại có thêm một vách tường trong suốt.



Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thả Tần Sương xuống, sau đó anh tiến lên thử, vừa mới chạm vào liền bị một cỗ sức mạnh kỳ lạ trực tiếp hất bay, sau đó mạnh mẽ nện trên mặt đất.



Vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không quan tâm đến sự đau đớn kia, lại lựa chọn cách lao đến cái lá chắn kia.



"Ầm!"



Lại ầm vang một tiếng, lần này Hàn Tam Thiên trực tiếp bị đẩy lùi đến xa hơn, cơ thể lại đụng trúng đến một cây đại thụ rồi mới có thể ngừng lại được.Một ngụm máu tươi trào ra từ yết hầu, phun xuống đất.



"Tam Thiên, ngươi... ngươi không sao chứ?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị như thế, Tần Sương khó khăn nhìn về phía anh. Bởi vì nói hơi lớn khiến cho nàng cảm thấy trong cơ thể mình đau nhức, một tia máu đen cũng chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.



"Sư tỷ."Hàn Tam Thiên vội vàng chạy đến: "Sư tỷ không sao chứ?"



Tần Sương chua xót lắc đầu, miễn cưỡng lắm mới nở ra một nụ cười:"Đó là phong ấn của Phái Hư Vô, chúng ta không ra ngoài được đâu." %3D



"Không ra ngoài được cũng phải đi ra ngoài, tôi phải ra ngoài để đi tìm người cứu cô."Hàn Tam Thiên kiên quyết lắc đầu nói.



"Phong ấn của phái Hư Vô, trừ phi bảy vị trưởng lão hợp lực lại, nếu không thì không ai có thể mở được. Người có được thực lực của bảy vị trưởng lão sao?"Tần Sương mỉm cười nói.



Hàn Tam Thiên tự biết mình không có, nên áy này nói:"Cho dù tôi không có, cho dù phải liều mạng tôi cũng sẽ mang cô ra ngoài. Nếu không vì tôi, cô sẽ không đến rừng bách thú, lại càng không lọt vào nguy hiểm. Còn nữa. Vừa rồi vốn Thạch Hầu cũng có cơ hội để có thể cứu cô nhưng tôi... tôi đã giết nó rồi."



"Tam Thiên, nếu không giết Thạch Hầu, ngươi cho là chúng ta còn có mạng để ra khỏi nơi ấy sao?"Tần Sương nói.



Hàn Tam Thiên gật đầu.



"Vậy đúng rồi."Tần Sương mỉm cười, sự khó chịu ở trong cơ thể khiến cho sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt:"Vả lại ngươi cũng không cần tự trách mình.Dẫn ngươi đến rừng bách thú, ta cũng có lòng riêng. Cuộc tỷ thí gia nhập tông môn sắp bắt đầu rồi, ta muốn đi đến rừng bách thú để bắt một con linh sủng cấp hoàng. Ta thích Bách Hỏa Điều, toàn thân đều là lửa, còn có một bộ lông rất đẹp, đã thế thực lực lại rất mạnh. Chỉ tiếc, ta lại không được nhìn thấy."



"Tam Thiên, đồng ý với ta, ngươi phải sống thật tốt. Thanh kiếm này ta tặng cho ngươi, cho ngươi giữ lại làm kỷ niệm."Tần Sương nói xong, dùng tia thần thức cuối cùng của mình, để khiến cho Hư Vô kiếm bằng của mình hiện nguyên hình.



Thanh kiếm trong suốt như pha lê, trên chuôi kiếm còn có một chữ Sương rất xinh đẹp.



"Tôi không cần."Hàn Tam Thiên kiên quyết lắc đầu:"Cô sẽ không chết, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cô chết đi." %3D



Đây không phải là tình yêu, mà là sự áy náy. Trong lòng Hàn Tam Thiên hiểu rất rõ ràng, nếu như Tần Sương không thèm để ý đến anh thì dựa vào năng lực của nàng, nàng hoàn toàn có thể vứt bỏ anh khi gặp phải Đại Phi Mã, tự mình thoát thân.



Nhưng nàng không làm vậy!





Hàn Tam Thiên biết, lần hoạn nạn này khiến cho anh biết được, có đôi khi nhìn Tần Sương có vẻ rất lạnh lùng, không có tình người, nhưng sau khi Hàn Tam Thiên đến thế giới Bát Phương rồi, Tần Sương chính là người có tình người nhất mà anh từng gặp.



Sao anh có thể để yên nhìn Tần Sương chết ở trước mặt mình được chứ?



Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên đứng dậy một cách mạnh mẽ, trực tiếp lao về phía lá chắn kia.



Hai lần!



Ba lần!



Thậm chí đến khi không thể đếm được đến lần bao nhiêu, cả người Hàn Tam Thiên đã lã lao đến đầu rơi máu chảy, thậm chí bây giờ chỉ có đứng lên thôi cũng đã là vấn đề rồi, nhưng anh vẫn cố gắng run rẩy đứng lên như trước, bộ dạng chuẩn bị lao lên lá chắn kia thêm một lần nữa.



Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế, trong mắt Tần Sương tràn ngập vẻ cảm động, nàng thật không ngờ đến Hàn Tam Thiên vì nàng, mà lại chán sống đi lao vào kết giới hết lần này đến lần khác.Mặc dù anh chỉ là một tên nô lệ, nhưng từ nhỏ đến giờ, anh cũng là người đàn ông đầu tiên đứng ra hi sinh vì nàng như vậy.



Tuy rằng trong trái tim của nàng đã bị chất độc tấn công, nhưng mà nó vẫn tràn đầy sự ấm áp mà Hàn Tam Thiên đã dành cho nàng.



Đôi mắt xinh đẹp kia của Tần Sương ngập nước, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn qua má, rơi xuống phía dưới.



"Đủ rồi."Ngay khi cả cơ thể Hàn Tam Thiên bị bao trùm bởi máu tươi, miệng không ngừng phun máu, nhưng anh vẫn muốn lao về phía lá chắn kia như cũ, rốt cuộc Tiểu Bạch cũng không chịu được nữa.



"Không phải là người muốn cứu nàng ta hay sao? Ta có cách."Tiểu Bạch lẩm bẩm nói một câu.



Chỉ có những lời này mới khiến cho Hàn Tam Thiên dừng lại, dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn nó.



"Thứ nhất, bản Thú Vương không phải là mềm lòng, mà ta chỉ... ta chỉ không muốn là vừa mới có một chủ nhân mới thì ngay sau đó chủ nhân của ta liền treo."



Tiểu Bạch lẩm bẩm: “Tuy rằng nọc độc của Thạch Hầu không có cách nào có thể giải được, nhưng mà cũng có những lúc không cần giải."



"Những lời này là có ý gì?"Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.



Tiểu Bạch không muốn nói, lại quay đầu sang một bên, Hàn Tam Thiên cũng lười hỏi lại, lại trực tiếp lao về phía lá chắn.



"Được rồi, ta sợ ngươi."Tiểu Bạch nói không nên lời, nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngừng lại, lúc này mới nói tiếp:"Giúp nàng ta thay da đổi thịt."



Ngay lập tức Hàn Tam Thiên khó chịu nhếch mép cười một cái:"Nếu như anh dự định là như vậy thì tốt nhất là tôi vẫn nên đi tìm chết thì hon."



"Ngươi..."Trong lòng Tiểu Bạch đang chửi ầm lên. Tên nhân loại này có thể vô liêm sỉ đến như thế này sao?



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK