*Chương có nội dung hình ảnh
Đường Cẩm ngẩng đầu nhìn thấy chính là La Hồng An thì vui mừng khôn xiết, tiến lên ôm chầm lấy cô. Nhìn từ trên nhìn xuống đánh giá qua một lượt, quần áo chỉnh tề, đầu tóc không rối xù, lập tức trong lòng liền mừng rỡ, nhưng để cẩn thận hơn, cô ta vẫn hỏi: "Hồng An, vị khách đó không làm gì em chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghe vậy, La Hồng An đỏ mặt, nhắc đến Diệp Phùng trong lòng cô lập tức hiện lên cảm kích: "Anh Diệp Phùng không có làm gì em cả, người ta rất tốt đó."
Khi nghe được nửa câu đầu Đường Cẩm thở phào nhẹ nhõm nhưng còn nửa câu sau, thậm chí cô còn không thèm nghe.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tốt quá, tốt quá!"
"Nhanh lên, thu dọn, Cậu hai đến rồi, chỉ đích danh tên em đến gặp!"
"Chị Đường!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
La Hồng An không nhúc nhích, đối mặt với Đường Cẩm nói: "Em... Em muốn từ chức!"
"Cái gì? Từ chức?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đường Cẩm sững sờ, nhìn cô ấy: "Bệnh tình của mẹ em không ổn rồi sao?"
La Hồng An lắc đầu: "Em từ chỗ khác gửi tiền về, bệnh của mẹ em không còn đáng lo ngại nữa!"
"Em vẫn muốn tìm một công việc thực tập rồi làm bác sĩ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Chị Đường, cảm ơn chị đã quan tâm em trong suốt thời gian qua. Hôm nay em phải đi rồi!"
Nói xong, La Hồng An khẽ cúi đầu trước Đường Cẩm để bày tỏ lòng biết ơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đường Cẩm khẽ đảo mắt, thật ra cô ta cũng rất có cảm tình với cô gái này. Nếu là trước đây, cô sẽ vui vẻ để La Hồng An ra đi, nhưng hiện tại, Trần Hùng đã bao cả một phòng để đợi cô ấy, nếu không đưa La Hồng An qua thì sợ rằng Trần Hùng sẽ nổi điên mất, đến lúc đó người gặp xui xẻo sẽ chính là cô ta.
Nghĩ đến đây, Đường Cẩm nghiến răng nghiến lợi, nói với bản thân một câu xin lỗi: "Hồng An, em từ chức thì cũng không sao cả, nhưng mà, dù công việc nào thì cũng cần tuân theo quy tắc của nó, không phải cứ nói đi là đi!"
"Nhưng..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
La Hồng An nhíu chặt lông mày, nếu không phải là do cuộc sống bức ép thì cô cũng không muốn ở cái chỗ đèn mờ này thêm bất cứ một giây phút nào nữa cả.
"Vị khách này hôm nay rất quan trọng. Hay là như vậy đi, hôm nay em tiếp đón vị khách này cho thật tốt, chị sẽ không giữ tiền lương của em mà sẽ thêm cho em tiền thưởng nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tuy rằng em đã xoay được tiền, nhưng sau này sẽ có nhiều thứ mà em sẽ cần phải tiêu đến tiền, có ai ghét bỏ tiền nhiều bao giờ đâu! Em nói đúng không?"
Nghe xong, có vẻ như cũng có đạo lý, La Hồng An do dự, sau đó gật đầu nói: "Được rồi!"
Nghe được câu trả lời của cô ấy, Đường Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn cô vào phòng của Trần Hùng, cung kính nói: "Cậu hai, người anh mu được đưa đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Hùng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái trước mặt, hai mắt đột nhiên sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia nóng rực.
"Xinh đẹp quá!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Anh ta là cậu hai của nhà họ Trần, trước giờ đã chơi qua vô số phụ nữ, nhưng người phụ nữ trước mặt, vừa nhìn thấy La Hồng An, ngay cả anh ta cũng không khỏi cảm thán!
Trong cơ thể, một cỗ dục vọng nguyên thủy bắt đầu bùng cháy!
Cô gái rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt linh động có hồn, sống mũi cao, đường nét thanh tú, khuôn mặt hoàn mỹ như một thiên thần trong sáng, khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, tôn lên đường cong hoàn hảo của núi đồi cùng vòng eo nhỏ nhắn, khiến người ta nhìn vào là muốn phạm tội.
"Ừng ực!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sau khi nuốt xuống một ngụm nước bọt, Trần Hùng chỉ cảm thấy khô khốc, phất tay bảo Đường Cẩm đi ra ngoài!
Cửa phòng đóng lại, đôi môi đỏ mọng của La Hồng An khẽ cong lên, cơ thể lùi về phía sau một bước, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Người trước mặt giống như một con sói đói, khiến La Hồng An cảm thấy sợ hãi, bất an.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trên hành lang, Trần Bách mặc xong đồ, khuôn mặt anh ta oán hận nhìn Diệp Phùng: "Anh Diệp, chúng ta đi vội thế làm gì?"
"Ở đây thật thoải mái biết bao, nếu không ổn thì em sẽ tìm thêm vài cô nàng đến chơi với anh..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Thôi đi!"
Diệp Phùng nhanh chóng nói: "Trần thiếu gia, nếu anh thực sự muốn báo đáp việc tôi đã chữa bệnh cho anh thì để tôi trở về ngủ một giấc thật ngon là được!"
"Cái này... Được rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Anh Diệp, anh thật sự không biết thưởng thức, anh không cho rằng phụ nữ là kiệt tác xinh đẹp nhất trên đời này sao?"
"A a a!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Ngay khi lời vừa dứt thì bên tai họ đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hoàng!
"Đừng qua đây! Đừng qua đây!"
Cả Diệp Phùng và Trần Bách đều quay đầu lại. Sau tiếng hét là tiếng của quần áo bị xé rách phát ra từ chiếc phòng bên cạnh!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Này... Em gái xinh đẹp, đây là địa bàn của anh đây, cho dù em có hét rách cổ họng thì cũng không có ai tới cứu em đâu!"
"Ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia đây, anh đây có thể cho em tiền, cho rất nhiều tiền, nhiều đến mức cả đời này em cũng không tiêu hết!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Không không!"
Trong giọng nói mang theo tự tuyệt vọng hoàn toàn!
Ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên ngưng lại!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy?
Đợi đã!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đây là..
La Hồng An!
"Binh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Một cú đá mạnh trực tiếp làm cánh cửa phòng đang đóng chặt bật ra, động tác của hai người trong phòng đột ngột dừng lại!
Người phụ nữ dưới thân nhìn thấy vẻ mặt u ám ở cửa, khuôn mặt đang tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên hóa thành sự tủi thân: "Anh Diệp!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Giờ phút này, Trần Hùng vô cùng tức giận!
Khuôn mặt trong sáng và đáng thương của người phụ nữ bên dưới thân mình, hoàn toàn khơi dậy ham muốn thú tính của anh ta, nhưng vào thời điểm quan trọng như vậy, một kẻ lạ mặt bỗng xông vào và cắt ngang mọi thứ
La Hồng An muốn chạy trốn, nhưng Trần Hùng lại đè chặt cổ tay cô ấy. Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám nhìn Diệp Phùng: "Tôi không quan tâm anh là ai, lập tức cút ra khỏi chỗ này cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo như thể anh ta đang bố thí cho Diệp Phùng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên ngay sau đó: "Em trai?"
Đôi mắt Trần Hùng có chút nghi hoặc, sau đó lãnh đạm nói: "Anh trai, thì ra anh cũng ở đây!"
Nhìn thấy cảnh này, Trần Bách đột nhiên hiểu ra, cô gái dưới thân Trần Hùng không phải cô gái mới tiếp Diệp Phùng sao.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên nói: "Em trai, anh Diệp là bạn của anh, cô gái bên cạnh em chính là người phụ nữ mà anh Diệp thích."
"Hay là, em nể mặt anh buông tha cho cô gái này đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Những cô gái khác, em cứ tùy ý
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!