"Ba!"
"Hàm Tuấn..."
Khổng Hàm Tuấn xua tay: "Học viện Thiên Cơ có thể mắc sai lầm! Nhưng không thể để sai càng thêm sai! Về phần lệnh bà, tôi, Khổng Hàm Tuấn, đại diện cho học viện Thiên Cơ hứa sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!"
Hoàng Thanh Triều cũng bước tới, nhìn Diệp Phùng, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi: "Đế Sư Diệp, chuyện của cô Tố Nghi, tôi lấy làm xin lỗi!"
"Tuy nhiên, tôi nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Sau khi tìm được cô Tổ Nghi, Đế Sư Diệp muốn trừng phạt như thế nào, Thanh Triều, hoàn toàn không có dám hai lời!"
"Hoàng Thanh Triều!"
Diệp Phùng mặt không hề cảm xúc, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng như rét tháng Giêng: "Nếu như người yêu của tôi mà xảy ra tai nạn gì, anh, dù có mười cái đầu cũng không đền hết tôi!"
"Còn nữa, đừng có gọi một cách thân mật như vậy, người tôi yêu không hề thân thiết với anh!"
Nói xong, bóng người cao lớn liền quay bước đi, chỉ để lại giọng nói lạnh lùng và kiêu hãnh: "Học viện Thiên Cơ, từ nay sẽ đóng cửa phong tỏa, tất cả mọi người phối hợp điều tra, nếu có ai không làm theo, thì đừng có trách bản Đế Sư tôi ra tay tàn nhẫn."
"Hàm Tuấn! Cái này... Cái này Diệp Phùng làm thật quá đáng!"
"Mặc dù vợ anh ta thực sự mất tích trong Học viện Thiên Cơ của chúng ta, nhưng cũng không thể coi toàn bộ Học viện Thiên Cơ của chúng ta là tù nhân được!"
Khổng Hàm Tuấn hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: "Hãy làm theo lời anh ấy!"
"Hàm Tuấn... anh bị hồ đồ rồi sao?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Một trong bốn người đứng đầu, trưởng lão lớn Đức Đạo nói không chút né tránh: "Làm như vậy, thanh danh mà học viện Thiên Cơ của ta tích lũy mấy ngàn năm sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!"
Không ngờ Khổng Hàm Tuấn lại lạnh lùng nhìn ông một cái: "Học viện Thiên Cơ, ông già này vẫn là chủ nhân!"
"Anh!"
"Tốt, tốt, tốt lắn! Ông đây không quan tâm nữa!"
Thấy Khổng Hàm Tuấn có ý chí vững vàng như vậy, ngay cả trưởng lão Đức Đạo cũng chỉ còn cách đánh vào tường, bọn họ chắc cũng chẳng được lợi gì, lần lượt rời đi, trong sân chỉ còn lại hai ba con Khổng Hàm Tuấn, và Hoàng Thanh Triều.
Khuôn mặt của Khổng Tuấn Kiệt lộ ra vẻ xấu xí, như thể sau khi suy nghĩ xong, anh ta cuối cùng hạ quyết tâm và nói: "Ba..."
"Con có phải muốn hỏi, cho dù Diệp Phùng có vô số học sinh, cũng không cần học viện Thiên Cơ của ta phải khiêm tốn như vậy, đúng không?"
Khổng Tuấn Kiệt gật đầu: "Vâng, thưa ba, dù sao con cũng đại diện cho Học viện Thiên Cơ và gia đình nhà họ Khổng. Dù Hà Tố Nghi mất tích, nhưng Học viện Thiên Cơ của chúng ta có những trách nhiệm nhất định. Tuy nhiên, danh dự kiêu ngạo của gia đình Khổng, thì ba cũng biết, con sợ làm như vậy sẽ khiến cho các trưởng lão và các học sinh sẽ không còn tôn trọng ba nữa."
"Ài..."
Khổng Hàm Tuấn thở dài, quay đầu lại, nhìn Khổng Tuấn Kiệt trong mắt mang theo một tia sáng suốt kiên định: "Tuấn Kiệt, những điều con nói, ba làm sao có thể không hiểu rõ chứ, nhưng mà khi ba đưa ra cái quyết định này là điều không thể làm khác được!"
Khổng Tuấn Kiệt không hiểu, lúc này Hoàng Thanh Triều đi tới, nhìn Khổng Hàm Tuấn một cái rồi nói với Khổng Tuấn Kiệt: “Đàn anh, thầy giáo không sợ Diệp Phùng, mà mượn dao của Diệp Phùng để thanh trừng trên dưới học viện Thiên Cơ!"
Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Khổng Hàm Tuấn, Khổng Tuấn Kiệt vẫn còn bối rối hỏi: "Thanh trừng? Thanh Triều, chuyện này có giải quyết được không?"
"Có lẽ là thầy giáo cũng đã nhận thấy học viện Thiên Cơ hiện tại khác xa trước đây. Học viện Thiên Cơ trước đây toàn những học sinh mang trong mình nhiệt huyết, say mê học tập; các giáo viên lúc đó cũng đang tận tụy với sự nghiệp giảng dạy. Cùng với việc danh tiếng và uy danh của Học viện Thiên Cơ ngày càng lớn mạnh, một số người dần dần không giữ nguyên ý nguyện đầu tiên và bắt đầu ích kỷ mưu cầu quyền lực cho bản thân!"
"E rằng thầy giáo đã nghe nói qua những chuyện này!"
Khổng Hàm Tuấn thở dài gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại có người không an phận. Mặc dù ông già ta đây cũng biết, danh tiếng mà học viện Thiên Cơ tích lũy được hơn một thế kỷ qua không dễ dàng chút nào. Nếu vì chuyện này mà làm mất mặt tổ tiên, vậy thì ông già này sẽ là kẻ tội đồ toàn thể gia tộc Khổng Tử trong một ngàn năm qua!"
"Vốn cứ nghĩ họ sẽ tự cảm thấy sự hỗn láo của mình và hành động một cách có ý thức hơn, nhưng thật không ngờ rằng họ ngày càng trở nên quá đáng. Cho đến ngày nay, họ dám hợp tác với các tổ chức như Thánh giáo và thực hiện các cuộc tấn công công khai vào Học viện Thiên Cơ của của chúng ta. Ông già này mới tỉnh ngộ. Nhẫn nhịn mù quáng, e rằng chỉ có thể làm cho bọn họ càng thêm vô lương tâm!"
“Trong số đó, có mấy vị trưởng lão đáng kính, tuy nhiên, nếu muốn giải trừ khối u nhọt này, làm sao có thể dễ dàng được? Nếu như ông già tự mình ra tay, có lẽ không chỉ không thể thành công mà còn khiến bản thân bị nhầm lẫn nữa."
"Sinh mệnh của Khổng Hàm Tuấn của tôi còn nhỏ, và tương lai của toàn bộ danh dự Học viện Thiên Cơ vô cùng vĩ đại. Vì vậy, chuyện vợ của Diệp Phùng mất tích, mượn tay của Diệp Phùng, là lựa chọn tốt nhất để thanh trừ tòa bộ học viện Thiên Cơ!"
Tục ngữ nói rất đúng, nhân tài mà gặp quan binh, dù có lý thì nói cũng không tinh, nhưng lúc này, mọi người trong Học viện Thiên Cơ đều là những nhân tài, và Diệp Phùng là một quan binh!
Khổng Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, anh không ngờ bên trong học viện Thiên Cơ lại cs tình trạng như vậy!
Hoàng Thanh Triều thoải mái nói:
"Đàn anh, anh mê văn chương mà không màng chuyện thế sự. Kỳ thực em và thầy đều đã phát hiện ra những chuyện này. Chúng em đã bao dung, chỉ cần để có một cơ hội tốt!" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn
Khổng Hàm Tuấn: "Đúng vậy, vốn dĩ muốn tận dụng ngày sinh nhật trọng đại này, sẽ ra tay trước, xử lý hết bọn chúng một phen, nhưng không ngờ rằng kế hoạch lại không theo kịp thay đổi. Mặc dù ba cũng không biết, nhưng để Diệp Phùng can thiệp vào vấn đề này sẽ có lợi cho chúng ta. Dù học viện Thiên Cơ của chúng ta rốt cuộc là tốt hay xấu, thì ba biết, thà rằng để học viện Thiên Cơ biến mất từ bây giờ, còn hơn là để cho bọn chúng là ô uế sự kế thừa của ông ba suốt bao lâu nay!"
Khổng Hàm Tuấn dứt khoát nói, còn Hoàng Thanh Triều đáp: "Thầy cứ yên tâm, con người Diệp Phùng ra sao, học sinh hiểu rõ. Mặc dù thế giới bên ngoài đồn đại là kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng học sinh lại biết, Diệp Phùng luôn làm việc công bằng. Lần này có sự giúp đỡ của hắn, có thể, thật sự có thể trả lại một bầu trời trong sạch cho học viện Thiên Cơ!"
"Nhưng thưa ba, dù sao thì thân phận của Diệp Phùng cũng rất phi thường. Mặc dù sự biến mất của Hà Tố Nghi là một tai nạn, nhưng nếu để anh ta biết rằng chúng ta nên lợi dụng sự biến mất của vợ anh ta để lợi dụng anh ta, sợ đến lúc đó, anh ta trách tội sẽ lại là một rắc rối khác!"
"Ài! Sau sự việc này, ông già này sẽ bỏ đi sự sĩ diện mà đích thân đi xin lỗi Diệp Phùng. Nếu như có thể tiêu trừ khối u nhọt của học viện Thiên Cơ, đừng nói là mặt mũi, cho dù là ông già này phải trả giá bằng mạng sống, còn có thể làm gì được nữa."
Khổng Hàm Tuấn dứt khoát nói, Hoàng Thanh Triều không đáp, nhưng một tia lo lắng sâu sắc lóe lên trong mắt anh ta. Hà Tố Nghi, cô rốt cuộc đã đi đâu vậy?
Toàn bộ học viện Thiên Cơ đột nhiên sôi sục, người đầu tiên đến học viện Thiên Cơ là thiết kỵ lãnh thổ phương Bắc. Tám trăm quân hành đêm tốc hành tới trưowsc.
Có người rồi, Diệp Phùng càng thêm an tâm, nay hạ lệnh cho Thiết kỵ phương Bắc tiếp quản mọi trục đường chính ra vào học viện Thiên Cơ, trong Tử Trúc Lâm càng canh giữ chặt chẽ hơn. Trời đã dần về khuya, Diệp Phùng đứng ở trong Tử Trúc Lâm, hai tay chắp sau lưng, nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh trên trời. Tuy thía độ của anh ở học viện Thiên Cơ lúc sáng nay rất kiên định, nhưng anh làm sao không có tính toán của riêng mình chứ?
Trong lòng anh hết sức vững vàng, với sự thông minh lanh lợi của Hà Tổ Nghi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, cho dù thực sự bị bắt đi, thì anh cũng tin rằng mục đích cuối cùng của kẻ đứng sau cũng là để nhắm tới chính mình, miễn là cô không sao, vậy thì, tất cả mọi thứ đều có hy vọng!
Vừa nghĩ tới đây, trong con người đen sâu thẳm lóe lên một tia mãnh liệt.
Thánh giáo, muốn đối phó với Diệp Phùng tôi sẽ không dễ dàng đâu, động đến người tôi yêu nhất, thì có chết trăm lần cũng không hết tội!