Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Anh hùng mà cướp phòng bệnh?




*Chương có nội dung hình ảnh
Chờ đến lúc Diệp Phùng tỉnh lại thì anh đã trong bệnh viện, anh ngẩng đầu lên thì thấy Hà Tố Nghi đang ngủ thiếp đi bên cạnh mình.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Gương mặt tiều tụy, mái tóc rối bời, Diệp Phùng có chút đau lòng. Mấy ngày qua, chắc chắn cô đã không được nghỉ ngơi một cách đàng hoàng.



Dường như cảm nhận được gì đó, Hà Tố Nghi từ từ mở mắt, đột nhiên nhìn thấy Diệp Phùng đang nhìn mình, cô lập tức tỉnh lại: "Anh tỉnh rồi sao? Sao ngồi dậy rồi? Vết thương của anh còn chưa lành, mau nằm xuống đi!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Hà Tố Nghi, trong lòng Diệp Phùng cảm thấy ấm áp, anh nói: "Anh không sao, khiến em lo lắng rồi."



Hà Tố Nghi liếc anh một cái: "Lúc nào rồi mà còn khách sáo, may mắn là bác sĩ nói anh chỉ bị thương ngoài da, nếu như để lại thương tật gì, em sẽ không chăm sóc anh cả đời đâu!"



Nhìn thái độ của cô gái nhỏ, Diệp Phùng ngây người, sau đó hài hước nói: "Em là vợ anh, em phải chăm sóc anh cả đời chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Ai là vợ của anh chứ, đáng ghét!"



Mặt Hà Tố Nghị đỏ lên, nũng nịu nhìn anh một cái.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đột nhiên cô nhận ra giọng điệu của mình có hơi đen tối, cô đỏ mặt, đứng lên, hơi bối rối nói: "Em. Em ra ngoài lấy nước cho anh!"



Nhìn dáng vẻ kiếm cớ bỏ đi của cô, Diệp Phùng cảm thấy rất thú vị, anh sờ cằm, cưới nhau lâu như vậy rồi, chắc cũng nên tìm một khoảng thời gian cho chuyện động phòng...



Đang suy nghĩ miên man thì cô nghe thấy một tiếng thét kinh hãi vang lên ở bên ngoài, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hà Tổ Nghi lùi lại, có mấy người đàn ông xông vào, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt kiêu ngạo. gã nhìn xung quanh, sau đó nhìn Diệp Phùng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Anh! Dọn dẹp rồi cút khỏi đây nhanh!" Ánh mắt Diệp Phùng hơi khó chịu: "Ý cậu là gì?"



"Ha ha ha..."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Lương Quân sờ cằm, cười một cách cao ngạo: "Ý là ông đây rất thích căn phòng này."



"Lập tức cút ra ngoài đi, nếu không, tôi không ngại giúp anh cút ra đâu." Nói xong gã vung tay lên, bọn đàn em lập tức bước lên phía trước.



Thấy cảnh tượng đó, Hà Tố Nghi chạy đến, lấy thân thể gầy yếu chắn trước bọn họ, kiên định nói: "Các người không được làm như vậy!"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Người yêu của tôi vừa cứu người trong một trận hỏa hoạn nên bị thương, bây giờ anh ấy cần được nghỉ ngơi, không thể di chuyển được."



"Gì? Cứu người? Anh ta?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đám người của Lương Quân cười một trận, chỉ tay vào Diệp Phùng: "Cô cũng có khiếu hài hước đó! Bộ dạng của anh ta mà cũng cứu người được sao? Được người khác cứu nghe hợp lý hơn đó."



"Anh.."



Trên mặt Hà Tố Nghi xuất hiện sự tức giận: "Mời mấy người ra ngoài cho, không nên làm phiền chồng tôi nghỉ ngơi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Đi ra ngoài? Chỉ sợ không phải tôi ra ngoài, mà là hai người phải ra ngoài đó."



Lương Quân chỉ tay vào Diệp Phùng: "Bây giờ bệnh viện đang quá tải, vậy mà anh có thể một phòng riêng như vậy sao?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Đại ca của tôi còn phải ở phòng đôi, anh có tư cách gì mà ở đây hả?"



"Nhanh nhường chỗ cho tôi mau!" "Anh nói cái gì?"





Hà Tố Nghi không hề nhượng bộ: "Chồng tôi cũng đang bị thương rất nặng, cần điều trị và nghỉ ngơi, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi nhường phòng?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Muốn trị thì lăn qua phòng điều trị chung mà nằm, sao không tự nhìn lại bản thân mình đi! Đừng có tự coi mình là anh hùng."



Lương Quân hoàn toàn không tin lời nói của Diệp Phùng, hôm nay gã đến bệnh viện để thăm đại ca của mình. Trung tâm thương mại Hưng Thịnh phát nổ, đại ca và gã cũng có mặt đúng lúc đó nên có bị thương nhẹ, được sắp xếp nằm trong một phòng bệnh bình thường.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Bệnh viện thông báo rằng phòng bệnh đặc biệt đã không còn, nếu như gã có thể tranh thủ giành được một phòng đặc biệt thì đại ca sẽ nhìn thấy được năng lực của gã.



Nghĩ tới đây, Lương Quân càng quyết tâm hơn, gã mở miệng nói: "Đừng nhiều lời vô ích, chiếm hẳn một phòng đặc biệt, còn giả bộ là anh hùng cứu hỏa, đúng là không biết xấu hổ."



Đối với những lời chỉ trích của Lương Quân, mặt Hà Tố Nghi đỏ lên, cô nói: "Trung tâm thương mại Hưng Thịnh xảy ra hỏa hoạn, anh ấy đã liều chết để cứu một đứa bé, anh ấy thật sự là anh hùng."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


"Ha ha ha, con quỷ nhỏ này thật xinh đẹp, đáng tiếc là có chút ngu ngốc."



Lương Quân khinh thường nhìn cô, cười một tiếng, gã biết rõ trung tâm thương mại Hưng Thịnh đã bị thiêu rụi không còn gì, lửa lớn như vậy, đến người lính cứu hỏa chuyên nghiệp cũng không dám tùy tiện xông vào bên trong, huống chi cái tên ốm yếu này.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Còn cứu người nữa chứ?



Có ma mới tin!



"Nếu anh ta thật sự là anh hùng cứu hỏa, thì tôi chính là ông trời, tôi sẽ cho anh ta thấy một số kỹ thuật để bay về trời."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Đang nói thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cặp vợ chồng dẫn một đứa bé chạy vọt vào, người đàn ông xúc động nói: "Ân nhân! Cuối cùng tôi tìm được anh rồi!"



"Nếu không nhờ anh cứu con tôi, thì hôm qua chắc thằng bé đã mất mạng!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tiểu Linh! Quỳ xuống đi con! Cảm ơn ơn cứu mạng của chú đi con!"



Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Lương Quân lập tức cứng đờ.



Anh ta, thật sự là người hùng cứu hỏa?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Lương Quân kinh ngạc.



Anh ta thật sự là anh hùng? Không thể nào! Nhìn dáng vẻ của người này không giống anh hùng một chút nào.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Đại ca, anh có nhận nhầm người không, anh ta mà là anh hùng hả?"



Người đàn ông bất mãn nhìn gã: "Cậu là ai hả? Sao lại ở đây nói năng vớ vẩn vậy?"



"Chẳng lẽ tới người cứu con trai tôi mà tôi cũng nhận nhầm?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Nói xong anh ta để mấy phần quà lớn nhỏ lên bàn, ân cần nói: "Thầy Diệp, anh đúng là ân nhân của chúng tôi, anh cứ gửi Thi Nguyệt ở nhà tôi, hai đứa nhỏ cũng rất thân thiết với nhau. Khi nào anh xuất hiện thì có thể đón về."



"Nếu anh không chê, tôi sẽ để Tiểu Linh nhận anh làm ba nuôi, Tưởng Quan Minh tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng khu vực này do tôi quản lý, có chuyện gì anh cứ nói, tôi sẽ giúp hết mình!"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!

1281729433.jpg



1158722191.jpg



349866765.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK