Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dong Binh Đoàn Overlord?



Vẻ mặt của ông Hai tràn đầy nghi hoặc, lúc này sắc mặt một người đứng bên cạnh gã ta đột nhiên trầm xuống, nói với gã: "Anh Hai, đây không phải thuyền buôn!" "Sao thế, mày biết địa vị của Dong Binh Đoàn Overlord này à?"



Người kia lắc đầu: "Không biết, nhưng em đã từng nghe nói!" "Thế lực lính đánh thuế đầu tiên ở vùng đất Hỗn Loạn, ông chủ chính là Vương Khinh Lâm, được xưng là vua của lính đánh thuê!" "Là anh ta?" Đương nhiên ông Hai cũng nghe qua tên của Vương Khinh Lâm, mặc dù bọn họ ở suốt trên biển, mặc dù không qua lại với đất liền nhưng mà cũng biết sơ sơ một vài nhân vật lớn trong thế giới.



Tên Vương Khinh Lâm này đương nhiên cũng có trong đó.



Rõ ràng ông Hai không có cách gì, gã nhìn về phía người đang nói chuyện kia: "Năm, trong anh em chúng ta mày là người thông minh nhất, mày nói nên làm gì bây giờ? Chúng ta đã lâu rồi không làm ăn gì, mùa đông này rất khắc nghiệt, lại đến gần cửa ải cuối năm, thuyền đánh cá không đánh cá, thuyền buồn không ra biển. Nếu để cho các anh em chịu đói ăn tết thì cũng không ổn lắm!"



Ông Năm cũng hoang mang, ông Hai nói không sai. Bây giờ mùa này đối với hải tặc bọn họ mà nói là thời điểm khó khăn nhất. Gần như trên biển không thấy thuyền qua lại, đương nhiên cũng khiến bọn họ mất thu nhập. Nhưng mà dưới tay nhiều anh em cần ăn cơm, rõ ràng trước mắt là một miếng mỡ dày lại phải trơ mắt nhìn nó chạy khỏi tay mình. Đừng nói là ông Hai, cho dù là ông ta thì cũng không nõ! “Năm!" Ông Hai nhìn thấy ông ta cũng bối rối thì trên mặt hiện lên sát ý: "Dù cho đây là thuyền của Dong Binh Đoàn Overlord thì sao? Vương Khinh Lâm có thân phận gì, cũng không chắc anh ta ở trên thuyền. Hơn nữa, mày đừng quên đây là biển cả, là địa bàn của chúng ta. Vùng Đất Hỗn Loạn là ở đất liền, một đám vịt trên cạn dù cho có thể đánh lại thì sao. Ở đây chúng ta mới là chủ!"



Trên mặt Ông Năm hiện vẻ đấu tranh, cuối cùng khẽ gật đầu. Ông Hai nói không sai, dù cho đám người Dong Binh Đoàn Overlord có thể đánh thì sao? Dù sao nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, cứ kéo dài tình hình như thế cũng chưa chắc bên kia có thể phát huy được sức chiến đấu bao lớn. Hơn nữa bây giờ ông ta hiểu rõ nhất tình hình trên đảo, mặc dù có thể chống đỡ một khoảng thời gian, nhưng nếu không còn tiếp tế thì chỉ sợ đám đàn em nhãi con quen ăn thịt cá kia sẽ không chịu được "Được! Cầu phú quý trong nguy hiểm!" "Nhưng mà anh hai, tốt nhất chúng ta đừng cứng rắn tấn công. Nếu như bọn họ biết cân nhắc thì chúng ta cầm tiền thả bọn họ đi là được. Dù sao mặc dù Dong Binh Đoàn Overlord này không duỗi tay đến đây, nhưng bị bọn họ ghi hận chỉ e cũng là chuyện phiền phức!"



Ông Hai lạnh lùng cười một tiếng: "Vốn muốn giết chóc để cho bớt nghiện nhưng mà mày nói cũng đúng. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!"



Đang lúc nói chuyện, thuyền của hai bên càng lúc càng đến gần, cuối cùng khoảng cách chỉ còn khoảng năm trăm mét. Toàn bộ Dong Binh Đoàn Overlord đều dồn lên đầu thuyền, rút đao súng lục ra khỏi vỏ, cẩn thận quan sát bọn chúng, hai bên xa xa nhìn nhau. Mặc dù bề ngoài nhìn ông Hai không có chút tâm cơ nào, nhưng mà có thể leo lên vị trí ông Hai của một bang phái khát máu như thế thì sao có thể là người tầm thường được.



Gã quét mắt nhìn một vòng, bên trên đầu thuyền kia có khoảng hai ba mươi người, cũng xấp xỉ bằng với số người bên mình. Trong lòng gã nắm chắc, lập tức nhìn về phía thuyền kia, lớn tiếng quát: "Trên thuyền đối diện kia đang giả vờ gì thế!"



Diệp Phùng khẽ phất tay một cái, Vương Khinh Lâm ở bên cạnh hiểu ý, đi về phía trước một bước, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng: "Mắt chó của chúng mày bị mù à!" "Ông đây chính là Vương Khinh Lâm, vua của đoàn lính đánh thuê, chẳng lẽ chúng mày không nhìn thấy lá cờ lớn của Dong Binh Đoàn Overlord sao?" "Thức thời thì cút ngay cho tao!" "Cút cái con mẹ mày!" Ông Hai không hề nể mặt mà mắng lại: "Ông mày đã lăn lộn trên biển vài chục năm rồi, ở nơi này ông mày chính là trời!" "Ông mày chưa từng nghe thấy Dong Binh Đoàn chó má gì kia! Ông mày nói cho chúng mày biết, mau chóng giao châu báu trên thuyền ra đây, hôm nay tâm trạng tao tốt còn có thể tha cho chúng mày một mạng! Nếu không, đừng trách mấy anh em của tạo tàn nhẫn mà đem chúng mày cho cá ăn!" "Trên thuyền này không có vàng bạc châu báu gì cả, chúng mày cướp nhầm chỗ rồi!" "Mày nói không có thì không có à! Có hay không thì để ông mày đi lên tìm mới biết được!" "Muốn lục soát sao?" Vương Khinh Lâm cười khẩy một tiếng: "Chúng mày có lá gan đi lên sao?" Ông Hai cười ha ha: "Mày đừng hù dọa tao, tao đã dám lục soát thì không sợ chúng mày ra tay!"



Sau khi nói xong lời đó thì gã lập tức khoát tay, mấy tên cướp biển phía dưới thi nhau lấy đồ ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt của Diệp Phùng trở nên nghiêm trọng, thảo nào bọn chúng có mạnh miệng như thế. Những thứ mà mấy tên cướp biển kia cầm chính là hai mươi mốt cái móc sắt sáng lấp lánh. Thứ đồ vật này xuất hiện trong tay bọn chúng chỉ có một tác dụng, đó chính là đục thuyền "Sao nào, sợ rồi à!" "Chỉ cần mày dám đụng đến một sợi lông của mấy người anh em tao thì tao sẽ để mày chôn cùng chiếc thuyền này!"



Giờ phút này sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng khó coi. Nơi này là biển cả mênh mông bát ngát, nếu thật sự bị đục thuyền thì không nói đến chuyện bọn họ chỉ biết bơi sơ sơ, mà đối diện với những tên hải tặc thường lăn lộn trên biển, trong nước biển lạnh thấu xương đó cũng không thể chịu được lâu!



Vương Khinh Lâm liếc nhìn về phía Diệp Phùng, đối với tình huống này anh ta cũng rơi vào thế khó. Ánh mắt của Diệp Phùng toát lên vẻ lạnh lẽo, nhìn thật lâu về phía ông Hai đang nói chuyện kia. Đột nhiên, lúc này ông Hải cảm thấy dường như mình bị tử thần nhìn chăm châm, bao phủ trên người gã. Gã sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ở đầu thuyền có một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn mình. Trong tay gã dính hơn trăm mạng người nhưng mà đối mặt với ánh mắt kia thì lại hơi sợ hãi. Nếu như gã là đồ tế thì Diệp Phùng chính là tử thần! "Tôi chính là Đế sư Diệp Phùng, xin các vị nể tình mà thả chúng tôi đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK