Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406: Nghi thức thu nhận đồ đệ




Nghe Dương Tử Hạo sĩ nhục Diệp Phủng như vậy, La Bảng ở bên cạnh sớm đã sôi sục máu.



Không cần biết Diệp Phùng là người có thân phận khiến người khác ngưỡng mộ như thế nào, từ ngày quen biết đến bây giờ, cậu đã coi Diệp Phùng như thấy của mình, cậu tuyệt đối không bỏ qua chuyện có người đứng trước mặt cậu sỉ nhục thầy của cậu



"Câm miệng!"



La Bằng chạy đến trước mặt Dương Từ Hạo, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, nhìn anh ta: "Chỗ này không chào đón anh, mời anh đi cho!"



Dương Tử Hạo nhìn La Bằng một lượt từ trên xuống dưới, lúc nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền và đôi giày vài cũ rách dưới chân cậu, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ miệt thị: "Mày là cái thá gì? Liên quan gì tới máy chứ?"



La Bằng thẳng thắn nói: "Hôm nay là ngày tôi bái sư, anh nói xem có liên quan tới tôi không?""Cái gì cái gì? Để từ hôm nay anh ta muốn thu nhận là anh?"



Dương Tử Hạo trận trong mắt, sau đó cười phá lên: “Mẹ tôi ơi, mở tiệc lớn như vậy, là để thu nhận một tên nhà quê làm đổ đẹp"



"Diệp Phùng, anh lôi đầu ra tên quê múa này



"Có phải anh muốn, mượn danh nghĩa thu nhận đồ đệ để nhận phong bì phát tài một cách trắng trợn không?"



Đột nhiên Dương Từ Hạo giật mình nghĩ đến ý nghĩ táo bạo đó



Sau đó, anh ta nhìn Diệp Phùng, lại nhìn bộ dạng của La Bằng, càng chắc chắn suy nghĩ của bản thân là đúng!



Nghĩ đến đây, anh ta vui vẻ cười phá lên: "Ha ha ha, sao rồi, sao không nói gì hết vậy? Có phải đã bị ông đây đoán trúng rồi không?"



"Haha... Vậy thì thật đáng tiếc, hôm nay đã định cậu tay trắng ra về rồi!"



"Nếu đắc tội tôi, tôi sẽ cho anh mất sạch thể diện, khuynh gia bại sản!"



"Haha..."Nhìn bộ dạng ngông cuồng của anh ta, Diệp Phòng đột nhiên thở dài một hơi, sau đó, anh nhìn anh ta với đôi mắt thương hại: "Cậu Dương của nước Mai Lâm à, mặc dù tôi rất cảm ơn cậu, vì đã chuẩn bị cho tôi một tiết mục mua vui trước nghi thức nhận đệ tử của tôi bắt đầu, nhưng tôi vẫn phải thành thật nói với cậu, bệnh của cậu, sự thật không thể kéo dài nữa được rồi!"



"Bệnh viện lần trước tôi giới thiệu cho cậu, thật sự rất tốt, cầu có thể đi khám thử"



Phut



Dương Tử Hạo xém chút nữa đã ói ra máu, anh ta nhìn ánh mắt của Diệp Phùng, tức không thể ăn tươi nuốt sống anh!



Anh ta đang tỏ vẻ khinh thường anh!



Vậy mà trong mắt anh lại là làm mua vui?



Không chỉ mình anh ta không nhịn được, mà đảm lâu la đi cùng anh ta cũng đã sôi sục máu!



"ĐM! Anh vậy mà lại dám mắng tôi, tôi nhất định phải xé nát cái miệng của anh!"



"Tính tôi nữa! Vợ của tên quen này cũng xinh đấy, mang về làm phụ nữ làm ẩm giường cũng được lắm đấy!”.Đảm lâu là khí thế hừng hực muốn xông lên, nhưng Dương Từ Hạo đột nhiên nghĩ tới kế hoạch của bản thân, dang tay ra ngăn bọn chúng lại



"Diệp Phùng, bây giờ anh cũng nên thể hiện tài năng mà anh bình thường hay nói diện



"Ba của tôi, đại công tước của nước Mai Lâm, còn có vài người bạn ở Thủ Đô của ông ấy, tất cả đều là bậc tôn quý giá trị thân phận hơn trăm triệu, lúc này, bọn họ đang ở cổng đón khách!"



"Tôi đã dặn dò bọn họ kỹ, hễ là khách đến tham dự nghi thức nhận đệ tử của anh, đều được ba tôi dẫn đến tiệc đính hôn của tôi"



"Đến lúc đó, những ai vốn là khách của anh, đều xuất hiện trong tiệc đính hôn của tôi, hy vọng đến lúc đó, anh."



"Ó?"



Diệp Phùng cười: "Cậu chắc chắn, khách của tôi, sẽ dễ dàng để cậu mới đến tiệc đính hôn như vậy sao?"



"Haha..."



Mặt Dương Tử Hạo lộ rõ vẻ kiêu ngạo: "Đích thân ba tôi mới, cho dù cả Thiên triều, cũng không có mấy người dám không nề mặt ba tôi!""Anh chỉ là một tên thầy giáo quên, thì có thể quen biết được mấy người".



"Cho dù bọn họ có quan hệ tốt với anh, cũng không dám đắc tại nhà họ Dương bạn tôi



Lời vừa dứt, đột nhiên một âm thanh lảnh lót vang vọng khắp cả phòng tiệc, lấn át luôn cả âm thanh ổn ào vui vẻ của tiệc đính hôn bên cạnh



"Giờ lành đã đến, nghi thức thu nhận đồ đệ của để soái, chính thức bắt đầu!"



"Hoan nghênh các vị khách quý!



Âm thanh đột nhiên vang lên ấy khiến cho Dương Từ Hạo giật cả mình, có điều anh ta rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cười một cái đấy ( xem thường: "Cũng chỉ thôi à, anh thật sự cho rằng kêu một cái, thì có thể gọi người đến sao, ha ha...



Nhưng lúc anh ta đang chuẩn bị tiếp tục cười nhạo Diệp Phùng, thì đột nhiên, một người đàn ông trung niên khuôn mặt hồng hào lộ ra nụ cười vui vẻ bước đến



Người chưa đến, âm thanh đã đến trước!



"Cậu Diệp, lâu quá không gặp!"



"Khúc mỗ xin chúc mừng cậu thu nhận được cao



đổ, ha ha...""Ay!"



Diệp Phùng vẫn còn chưa nói lời nào, Dương Tử Hạo đã cất giọng với sắc mặt và khó coi.



Dầu sao anh ta mới nói bên cho Diệp Phùng sẽ không có lấy một vị khách nào xong, thì chớp mắt một cái, chuyện này giống như một cái bạt tai vô hình, tất mạnh vào mặt anh ta



Chi thấy anh ta vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng của mình, nói tiếp: "Tôi không cần biết sao ông lại đến đây, bây giờ, ông hãy đến khu phía bắc tìm chỗ để ngồi đi, như thế mới có lợi với ông!"



Ngữ khí như kẻ mạnh nói với người yếu, giống như đang bố thí



Người đàn ông trung niên nhíu mày một cái, nhìn Diệp Phùng, nghi ngờ nói: “Cậu Diệp, đây là?"



Môi Diệp Phùng hơi nhấp: “Một tên thiếu gia phiền



toái!"



"Thiếu gia phiền toái?"



Người đàn ông trung niên nghe xong liền cảm thấy mắc cười, sau đó nhìn Dương Từ Hạo, nói: "Hôm nay cậu dám tới đây gây phiền phức? Ha ha, cậu trai trẻ, dũng khí này của cậu thật khiến khúc mỗi bài phục!""Lớn xôn cái gì!



Dương Từ Hạo nhìn ông ta với ánh mắt hung tợn Tôi nói cho ông biết, tốt nhất ông nên biết điều đị



“Hôm nay, tôi khai ân, mới để cho kẻ thấp hơn nhà người có cơ hội nhìn thấy được cái gì gọi là giới thượng lưu quyền quý thật sự, chỉ cần ông có thể ninh nạt được một trong bất kỳ người nào ngồi ở bàn kia, thì đã đủ cho nửa đời còn lại của ông lên như diều gặp gió."



"Ninh not?"



Người đàn ông trung niên đột nhiên cười phá lên,



trong phút chốc, sắc mặt sa sâm chỉ vào những vị



khách ngồi ở khu phía Bắc của Dương Từ Hạo: "Cậu trai trẻ, cậu nói tôi đi nịnh bợ những tên tôm tép đó sao?"



Dương Từ Hạo ngây người một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng: “ĐM! Ba tôi ông ấy làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để cho một tên điên vào đây!"



“Mấy người các người, còn không mau đuổi ông giả này ra ngoài cho tôi!



"Vâng!"



Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vọng lại: “Đừng tay hết lại cho ta!”



Sau đó, một người đàn ông có vẻ ngoài giống vớiDương Tử Hạo chạy đến bên cạnh người đàn ông trung niên, ông ta không quan tâm mồ hội đang chảy đầm đìa, củi người, cười lấy lòng: "Khúc gia chủ, vừa này tôi nhìn có chút giống anh, thật không ngờ lại là anh thật



"Dương Thanh tôi mới mở được một công ty thương mại nhỏ, hy vọng anh có thể chiếu cố nhiều hon!"



Nhìn bộ dạng khom lưng khuy gối của ba mình, Dương Từ Hạo nhất thời buộc miệng nói ra: "Ba, ba đang làm gì vậy?”



"Sao lại tỏ vẻ cung kính với một ông già điên



chứ?"



Bat!



Một tiếng tát vang lên, vô cùng lớn



Mặt Dương Thanh hiện lên vẻ sợ hãi, cất giọng run rẩy chỉ vào Dương Tử Hào: “Đồ khốn, con đang nói linh tính cái gì vậy!”



“Vị này là một trong thập đại thế gia của Thủ Đô, gia chủ của nhà họ Khúc, Khúc Lâm Khưởng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK