Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên kỳ lạ, sắc mặt Vũ Thiếu Bảo tái nhợt, nhìn sang Liên Hiển Vũ, dáng vẻ như đang cầu cứu.
Sắc mặt Liên Hiển Vũ cũng trở nên hết sức khó coi, có điều khi nhìn đến Trần Nhất Trung đang đứng bên cạnh Diệp Phùng, giọng điệu ông ta cũng không vì vậy mà yếu bớt đi: “Trần Nhất Trung, có phải ông hơi quá đáng rồi không?” “Quá đáng à? Quá đáng như thế nào vậy?”
Trần Nhất Trung ngang ngược nhìn ông ta, lẽ thẳng khí hùng nói: “Thiên Triều chúng tôi từ trước đến nay luôn là đất nước lễ nghi. Nếu như ông lớn tuổi hơn tôi thì tôi sẽ gọi ông bằng một tiếng ông anh, có đúng vậy không?"
Sắc mặt Liên Hiển Vũ hết sức khó coi, có từng nhìn thấy chuyện cầm súng ống dí vào sau mông anh trai mình rồi cho nổ hay chưa?
Ở trước mặt bao nhiêu người, tất cả các người khác đều nể mặt, còn ông ta lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể kiên trì gật đầu tới cùng. “Diệp Phùng, lại đây!”
Anh mỉm cười bước tới, lúc này anh mới nhận ra, hai cụ già bất thình thình tới hỗ trợ anh như thế này thật đúng là vi diệu đó!
Trần Nhất Trung dùng một ngón tay chỉ vào chính mình: “Ông đây có phải là ông chú của cậu hay không?”
Anh đúng là không muốn xác nhận!
Nhưng mà khi nhìn tới vẻ đắc ý trong mắt Trần Nhất Trung, kết hợp với tình huống hiện tại, anh đành phải kiên trì gật đầu tới cùng!
Trần Nhất Trung cười ha hả, có thể khiến cho đường đường để sư gọi bản thân ông ta một tiếng ông chủ, thích thật!
Sau đó bàn tay to của ông ta vung lên, chỉ về phía Liên Hiển Vũ: “Gọi bác cả!"
Diệp Phùng cực kỳ nghe lời hướng về phía Liên Hiển Vũ gọi: "Bác cả!”
Sau đó, Trần Nhất Trung hài lòng gật đầu, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Liên Hiển Vũ.
Liên Hiển Vũ há hốc mồm, ý tứ trong ánh mắt kia đã quá rõ ràng, đều là vãn bối, lễ nghi nên làm Diệp Phùng cũng đã tận lực hoàn thành, nếu Vũ Thiếu Bảo vẫn cứ làm thinh, vậy thì chính là đánh vào mặt của Liên Hiển Vũ!
Ông ta bây giờ có chút đâm lao thì phải theo lao, nhìn thấy ánh mắt Niếp Thiên Triều bên cạnh mơ hồ đã có chút bất mãn. Ông ta khẽ cắn môi, chỉ chỉ hai người, hướng về phía Vũ Thiếu Bảo quát lên: “Vũ Thiếu Bảo! Tại sao ngay cả một chút lễ phép cũng không hiểu vậy? Nhìn thấy trưởng bối đến đây, chẳng lẽ còn không biết chào mọi người hay sao?” “Gọi ông nội Niếp, ông nội Trần!”
Vũ Thiếu Bảo giật mình một cái, không dám từ chối, cung kính mở miệng: “Ông nội Niếp, ông nội Trần.
Sau đó Liên Hiển Vũ hơi dừng lại một chút, cắn răng, tiếp tục chỉ về phía Diệp Phùng: “Gọi chú đi!”
Vũ Thiếu Bảo ngây ngẩn cả người, Diệp Trung mặt mày cong cong nhìn sang anh ta.
Sắc mặt của người đối diện lập tức trở nên cực kỳ khó coi, anh ta quay đầu lại khó hiểu nhìn thoáng qua Liên Hiển Vũ. Liên Hiển Vũ trừng mắt, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ: “Gọi!”
Mặt Vũ Thiếu Bảo đỏ lên, anh ta cảm giác ánh mắt trào phúng của tất cả mọi người toàn bộ đều đang rơi vào trên người của bản thân anh ta, một cảm giác sỉ nhục chưa từng có chạy thẳng lên não. Mà tất cả những thứ này, toàn bộ đều là do Diệp Phùng ban tặng! “Chú!”
Anh ta hận không thể cắn nát hết hai hàm răng trắng, cứng rắn nặn ra một chữ này!
Diệp Phùng lập tức vỗ đùi, trùng trùng điệp đáp lại nói: “Ừm!”
Tiếp theo đó hoàn toàn chính là biểu cảm mà trưởng bối dùng để nhìn xem vãn bối, ý tứ sâu xa nói: "Chờ sau khi hôn lễ của chú với thím kết thúc, nhất định sẽ chừa cho cháu lớn một cái chỗ ngồi danh dự, ha ha ha ha ha..."
Anh cười quả thực rất vui vẻ, anh đột nhiên phát hiện, trách không được hai ông già này lại muốn đến chiếm tiện nghi của anh như vậy. Thì ra được người khác gọi bằng chú quả thực rất sảng khoái đó!
Sắc mặt Liên Hiển Vũ âm trầm đến mức đáng sợ, ông ta khó hiểu liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó phất ống tay áo: "Ông thấy có chút mệt mỏi, đi trước, tạm biệt!”
Ông ta nói xong cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi. Bởi vì ông ta biết, có Trần Nhất Trung và Niếp Thiên Triều ở đây, thân phận của ông ta đã không còn gì đáng để tự hào nữa rồi!
Dựa vào mặt mũi ông nội của Vũ Thiếu Bảo, ông ta có thể tự mình bước lên sân khấu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Mà lời của Trần Nhất Trung nói cũng không sai, ông ta đã muốn rút lui, không cần tiếp tục vì một đoạn tình nghĩa lúc trước mà gây ra thêm nhiều chuyện phiền phức nữa!
Liên Hiển Vũ đi rồi, rốt cuộc Vũ Thiếu Bảo cũng không còn chỗ nào để dựa vào. Diệp Phùng thản nhiên ném cho anh ta một cái liếc mắt, khóe miệng cong lên, lộ ra biểu cảm khinh thường.
Sau đó, anh trực tiếp bỏ qua anh ta, thản nhiên mở miệng: “Cứ tiếp tục nghi thức đính hôn đi!”
Lúc mọi người ở đây đều nghĩ là chuyện này tới đây đã kết thúc thì Vũ Thiếu Bảo đột nhiên nóng nảy gào lên một tiếng: “Chờ một chút!”
Ánh mắt của mọi người lần thứ hai bị anh ta thu hút nhìn sang, đến nước này rồi, chẳng lẽ Vũ Thiếu Bảo còn muốn vùng vẫy giấy chết nữa hay sao? “Con thỏ nhỏ, thằng ranh con, cậu còn muốn làm gì nữa đây?”
Sắc mặt Trần Nhất Trung không tốt nhìn sang anh ta, rất muốn biết anh ta còn có thể làm ra chuyện mờ ám gì nữa, điệu bộ không chút lưu tình!
Ai ngờ trên mặt Vũ Thiếu Bảo hiện lên một tầng khí đen: “Vũ Thiếu Bảo tôi dám chơi dám chịul” "Tôi thừa nhận, lần so tài này là Diệp Phùng thẳng, nhưng mà anh ta thắng thì đã sao?" “Mỗi một người ở chỗ này cũng chỉ là có quan hệ với anh ta mà thôi, mà anh ta thì tính là cái thá gì chứ?" “Anh ta vẫn như cũ là một tên phế vật không lên nổi mặt bàn!”
Tiếng của Vũ Thiếu Bảo ở trên bầu trời trang viên nhà họ Tưởng vang vọng thật lâu!
Không ít khách mời đều nhìn về phía Diệp Phùng, dáng vẻ im lặng! Vũ Thiếu Bảo nói đúng, mặc kệ quan hệ của anh có rộng rãi bao nhiều nhưng anh vẫn như cũ không che giấu được chính bản thân mình, vẫn chỉ là một tên phế vật không lên nổi mặt bàn mà thôi! “Ha ha? Phế vật à?”
Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng cười khẽ một lúc, sau đó chậm rãi lớn dần. Cuối cùng, tiếng cười lan truyền trên khắp bầu trời nhà họ Tưởng.
Giờ phút này anh đã không còn dáng vẻ bình thản như lúc trước nữa, mà có một loại khí phách vương giả cao cao tại thượng đang ngưng tụ trên người của anh. “Vậy thì để bổn để sư khiến cho cậu nhìn xem, ai mới là phế vật chân chính nhé!”
Tiếng nói vừa rơi xuống đất, một giọng nói lanh lảnh kéo theo rung động nhất thời vang lên: “Thần tài Hồng Bắc Tống Chính Đăng, chúc mừng chuyện vui của thầy!" “Trưởng Dong Binh Đoàn Vương Khinh Lâm, chúc mừng chuyện vui của thầy Diệp!” “Quốc y Đông Ngọc Thánh Thủ Tịch Triều Mạnh, chúc mừng chuyện vui của thầy Diệp!”
Từng đạo âm thanh nối liền không dứt, không ngừng lọt vào trong tai mọi người.
Mãi cho đến khi người phụ trách điều khiển chương trình kêu gọi ngừng lại khàn cả cuống họng mà âm thanh chúc mừng kia vẫn như cũ không hề dừng lại.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người! Những người này mặc dù không phải là người của đảo Thanh Loan, nhưng tên tuổi của bọn họ đều giống như sấm đánh ngang tai!
Tùy tiện kéo bất kỳ ai ra ngoài cũng đều là nhân vật lớn nổi tiếng trên thế giới!
Nhà họ Vũ có tiền thì sao?
Có thể so sánh với thần tài Hồng Bắc được hay không?
Nhà họ Vũ có thế à?
Có thể có súng pháo nhiều hơn so với trưởng Dong Binh Đoàn hay không?
Hơn nữa tuy rằng những người này đều không có đích thân tới, nhưng khách mời ở chỗ này đều nghe thấy rõ ràng, cách xưng hô mà bọn họ dành cho anh cũng chỉ có một.
Thầy Diệp!
Âm!
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tưởng Huy đang trợn mắt há hốc mồm đứng trên bục! Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng dâng lên một cái ý niệm!
Nhà họ Tưởng, nhất định sẽ phất lên thật
Giờ phút này nếu như Vũ Thiếu Bảo vẫn cao! còn cho rằng Diệp Phùng chỉ là một tên vệ sĩ theo như lời đồn thì anh ta chính là một kẻ ngu!
Toàn bộ sự kiêu ngạo lúc trước của anh ta bị anh đả kích đến nỗi thương tích đầy mình. Anh ta nuốt một ngụm nước bọt thật sâu, lùi về phía sau từng bước, âm thanh có chút run rẩy mở miệng nói: “Anh... Anh rốt cuộc là ai?"
Diệp Phùng thả lỏng hai tay ở phía sau, thản nhiên nhìn anh ta một chút, chậm rãi mở miệng: “Tôi là Diệp Phùng!" “Đế sư, Diệp Phùng!”