Cậu chủ Lương im bặt vì bị ba mình gầm lên mà không hiểu cái gì: “Ba, con không có làm cái gì hết mà?” “Con mẹ nó mày còn ở đó mà nói tầm phào!”
Đầu dây bên kia điện thoại, liên tục truyền tới tiếng thở hổn hển kèm giọng nói: “Ngay mới đây thôi, những nhà hợp tác làm ăn với nhà họ Lương của chúng ta đều đã cắt đứt hết toàn bộ hợp đồng rồi. Đồng thời, tất cả họ còn nói một câu, mọi chuyện đều do mày không thành thật mà ra, cho nên dẫn đến sự nghi ngờ của họ với nhà họ Lương chúng ta, từ đó mới hủy bỏ toàn bộ hợp tác với chúng ta!" "Không nói thành thật sao?"
Cậu chủ Lương nhà ta đột nhiên hốt hoảng nói: “Ba, người cũng biết mà, bình thường con chỉ biết vui chơi giải trí, sao có thể làm ra cái gì mà không...
Đột nhiên, giống như cậu chủ Lương nghĩ tới cái gì, bất chợt ngẩng đầu lên một cái! Trong ánh mắt, mang theo sự kinh ngạc tột độ, nhìn qua Diệp Phùng!
Không trung thực sao?
Vừa rồi, không phải mình vừa làm ra một chuyện hay sao? "Là... Là anh sao?"
Giọng nói của cậu chủ Lương bắt đầu run rẩy, chỉ vào Diệp Phùng mà hỏi.
Diệp Phùng nhẹ nhàng nhìn qua anh ta, mặt mày mang theo chút sắc thái kiêu ngạo nói: “Cậu chủ Lương, chẳng lẽ anh còn không biết, là con người thì phải nói lời giữ lời, đó là ranh giới cơ bản của mỗi người không phải sao?" “Nếu anh đã quen ăn nói lung tung, vậy tôi cũng không ngại giúp anh học tập lại một lần nữa, xem phải ăn nói trung thực như thế nào!”
Đầu bên kia điện thoại, cũng truyền tới giọng nói rõ ràng của Diệp Phùng, ông Lương nghe vậy thì lập tức chửi to: "Cái con rùa, con nghé kia! Cuối cùng là mày đã đắc tội với thần tiên nào rồi? Bởi vì cái thứ chết tiệt nhà mày mà sự nghiệp ông đây vất vả gây dựng nhiều năm đều không còn nữa!
Nghe xong lời này, cô gái đi cùng cậu chủ Lương lập tức tái xanh mặt mày: "Cái gì? Gia sản của anh cũng bị mất hết sao?” “Hừ! Thì ra bây giờ anh chỉ là một thắng nghèo kiết xác à!” “Nói đùa cái gì vậy, bà đây còn chơi đùa với anh cái rắm á!”
Cô gái kia trực tiếp hất cánh tay của cậu chủ Lương ra, nghênh ngang rời đi, không hề chừng chờ chút nào.
Mà cậu chủ Lương mất đi mọi thứ, bây giờ đang tê liệt trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, một câu cũng không nói ra khỏi miệng nổi.
Mà đổi lại bên kia, cửa hàng trưởng đang cẩn thận lấy váy cưới xuống, đưa Tưởng Anh vào trong phòng thử áo, hơn một giờ thử trang phục, chờ tới khi Tưởng Anh đi ra lần nữa thì ánh mắt Diệp Phùng đã ngưng tụ lại thật sâu!
Hơn nữa với tâm trạng của anh bây giờ, việc hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Đẹp! Thật sự là quá đẹp!
Áo cưới trắng tinh, phác họa dáng người hoàn hảo của cô vô cùng tinh tế, nhất là 1314 viên kim cương đính trên đó, càng tô điểm thêm khiến cô ấy nhìn như công chúa sáng lấp lánh.
Diệp Phùng từ từ đi tới trước mặt Tưởng Anh, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhìn Tưởng Anh không kèm chút kìm nén nào, cô ấy hơi nghiêng đầu lại, nhỏ giọng hỏi qua: “Anh Diệp, trồng tôi có đẹp không?” "Đẹp! Vô cùng đẹp!”
Diệp Phùng cứ như vậy mà nhìn chằm chăm vào cô ấy, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức nồng đậm: “Anh Nhi, cô chính là cô gái xinh đẹp nhất trên trần đời này!”
Biết rõ những lời này đa phần là giả, nhưng trong lòng Tưởng Anh vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hơi gắt giọng nói: "Dẻo miệng
Có cô gái nào mà không hy vọng nghe được người đàn ông mình yêu khen mình cơ chú?
Chỉ có điều, người đàn ông này cũng không có yêu mình. “Ngài Diệp, cô Tưởng, ngày mai chính là thời gian đính hôn của hai vị, tôi đại diện cho tiệm áo cưới Victoria, thật lòng chúc phúc hai vị có thể hạnh phúc trọn vẹn, trăm năm hòa hợp!"
Đối với cửa hàng trưởng mà nói, tự nhiên cô ta cũng nhận ra thân phận của Tưởng Anh! “Cảm ơn!”
Tưởng Anh cười cười, sau đó chuẩn bị móc một bao tiền may mắn đưa cho cửa hàng trưởng, nhưng tay vừa luôn vào trong túi đột nhiên điện thoại lại reo lên.
Sau khi nhận điện thoại khoảng bốn năm phút thì cúp máy, Tưởng Anh lại hơi bất đắc dĩ mà vểnh khóe miệng lên. "Sao rồi?" “Những người bạn cũ kia của tôi, biết tôi sắp cử hành hôn lễ nên ồn ào muốn đêm nay tôi mời họ ăn cơm! Tôi từ chối không được, nên đành phải đồng ý
Diệp Phùng cười ha ha nói: “Nếu là bạn học thì bữa cơm này cũng nên mời rồi!” “Anh Diệp!”
Đột nhiên, Tưởng Anh nhìn về phía anh, ngọt ngào mở miệng: "Anh là chồng sắp cưới của tôi, đêm nay, anh cùng đi với tôi chứ?"
Rất nhanh, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Câu lạc bộ cao cấp Thiên Sứ.
Đây là một câu lạc bộ cao cấp mới phát triển lên ở thành phố Đức Hùng, trong truyền thuyết là nơi cực kỳ xa hoa, giá cả càng quý đến mức người ta phải tặc lưỡi thầm than
Hơn nữa, ở đây câu lạc bộ cao cấp nhất có liên quan với nhau, chỉ nhằm vào việc phục vụ những hội viên cao cấp, nói cách khác, dù cho bạn có tiền thì người ta cũng chưa chắc sẽ tiếp đãi bạn!
Sau khi xe chạy tới bãi đỗ xe của câu lạc bộ, Diệp Phùng nhìn cánh cửa sơn son thiếp vàng kia, mở miệng nói: “Hình như đây là câu lạc bộ dành cho các hội viên tư nhân, cô có thẻ hội viên ở chỗ này à?”
Tưởng Anh lắc đầu: “Không có, chỗ này là do bọn họ chọn, có lẽ là ai đó đã đặt sẵn phòng rồi đấy!”
Hai người không suy nghĩ nhiều nữa, xuống xe xong thì trực tiếp đi vào trong câu lạc bộ, vừa tiến vào sảnh chính thì lập tức truyền tới tiếng nói quen thuộc: “Anh Nhi, cậu đến rồi!” “Mấy năm không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như vậy nha...
Nhìn một đám bạn học và bạn bè đã lâu không gặp, Tưởng Anh vô cùng vui vẻ, cùng nhau trò chuyện với họ vô cùng sung sướng.
Lúc này, một người bạn từng chung phòng với Tưởng Anh, Lam Tư Tư đột nhiên mở miệng đầy vẻ thần bí: “Anh Nhi, cậu đoán thử xem, hôm nay là ai triệu tập chúng ta lại đây?”
Tưởng Anh hơi nghi hoặc hỏi: “Ai vậy?" “Đương nhiên là người từng được mệnh danh là một đôi tiên đồng ngọc nữ với cậu lúc chúng ta cùng học đại học đấy!”
Lời nói vừa rơi xuống, một giọng nói lễ độ từ từ vang lên: “Anh Nhi, đã lâu không gặp...
Mọi người tách ra một con đường, một người đàn ông dáng dấp vô cùng đẹp trai, đi tới chỗ Tưởng Anh.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, Tưởng Anh lập tức sững sờ: "Hoàng Lăng? Anh... Anh từ nước ngoài về rồi sao?”
Hoàng Lăng nhìn cô ta vô cùng chăm chú: “Đúng vậy, đã trở về! Còn vì em mà trở về!"
Sau đó, cô ta sợ Diệp Phùng có cái gì hiểu lầm nên vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Hoàng Lăng cũng là bạn học của tôi thời đại học, lúc ấy chúng tôi cũng có một khoảng thời gian yêu đương với nhau. Sau này, bởi vì rất nhiều nguyên nhân khác, chúng tôi chia tay, sau nữa thì nghe nói anh ta ra nước ngoài, nên cuối cùng cũng chưa gặp lại bao giờ.
Nghe xong lời giải thích của Tưởng Anh, Diệp Phùng hơi cau mày.
Đặc biệt trở về sao?
Có cần trùng hợp vậy không?
Đám bạn thời đại học tụ họp lại, giống như có vài người đến mà không có ý tốt thì phải...
Tưởng Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt thái dương, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Hoàng Lăng, cảm ơn anh đã đặc biệt trở về để tham dự hôn lễ của tôi! Cảm ơn anh!”
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Hoàng Lăng có hơi cứng đờ lại.
Mà lúc này, Lam Tư Tư lại có hơi khinh thường liếc nhìn qua Diệp Phùng, sau đó cười nói với Tưởng Anh: “Được rồi! Anh Nhi, bất kể là nói thế nào thì lúc ban đầu ở trường học, cậu và Hoàng Lăng cũng đều là một đôi thần tiên quyền lữ mà tất cả mọi người đều hâm một Mặc dù cuối cùng không thể đến với nhau, nhưng mọi người vẫn là bạn bè tốt của nhau mà! Tới tới nào, người cũng đã đến đông đủ hết rồi, vậy chúng ta cũng vào phòng di!"
Tưởng Anh cảm giác được lời nói này nghe có vẻ không được thoải mái lắm, chỉ là cô ta không có phản bác lại, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi đến sân khấu, mở miệng nói: “Xin chào, xin hỏi là ai đã đặt căn phòng này cho chúng ta vậy nhỉ?"
Ai ngờ, nhân viên phục vụ hội trường lập tức cau mày, sau đó dùng giọng điệu xin lỗi nói: “Thật xin lỗi quý cô, chúng tôi không có nhận được tin tức nào về việc ngài đã đặt phòng này!”
Tưởng Anh sững sờ, quay đầu nhìn qua đám người kia: "Mọi người là ai đặt căn phòng này vậy?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Lam Tư Tư cũng vô cùng khó hiểu nhìn qua Tưởng Anh: “Anh Nhi, không phải cậu nói là chọn chỗ này để mọi người tụ tập lại đây sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tưởng Anh lập tức trở nên khó coil
Quy định ở câu lạc bộ Thiên Sứ không phải hội viên thì không chấp nhận tiếp đãi
Mặc dù cô ta là cô chủ nhà họ Tưởng, nhưng bình thường cô ta cũng không tự mình tới những chỗ như này, cho nên căn bản là không có thẻ hội viên!
Chẳng lẽ phải để mọi người hụt hẫng mà rời đi sao?
Vậy thì đúng là quá mất thể diện rồi?
Ngay lúc cô ta lâm vào tình thế khó xử, một tấm thẻ hội viên màu bạc lập tức xuất hiện trước mặt của cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoàng Lăng đang cười sang sảng đưa thẻ qua rồi nói: “Trước hết cứ dùng thẻ của anh đi!”