*Chương có nội dung hình ảnh
Sau khi nghe Diệp Phùng nói mấy câu thì sắc mặt của Hoàng Mạnh u ám vô cùng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Đế Sư Diệp, mấy lời này là thật sao?"
Diệp Phùng chắp tay sau lưng, mặt không chút thay đổi nhẹ giọng nói: “Tất cả những thứ này đều là phỏng đoán của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Đương nhiên, nếu như gia chủ Hoàng có tin hay không thì đó cũng là chuyện của chính ông!”
Nói xong câu này thì anh cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi, để lại Hoàng Mạnh một mình trong gió, sắc mặt thay đổi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!
Sau khi Diệp Phùng và những người khác rời khỏi nhà họ Hoàng thì Tăng Ngọc Dung thận trọng bước ra ngoài nói: “Ba, họ đi rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sắc mặt của Hoàng Mạnh âm trầm gật đầu.
Tăng Ngọc Dung dường như không có nhìn thấy, nhất thời gương mặt hiện lên vẻ giận dữ: “Một đám người thấp hèn, thật sự cho rằng bọn họ là cái gì thá gì sao, nếu là ở địa bàn của gia tộc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Ái Tân Giác La, thì bà đây sao có thể..."
“Câm miệng!”
Hoàng Mạnh đột nhiên nổi trận lôi đình hét lên một tiếng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Tăng Ngọc Dung sửng sốt, nhìn khuôn mặt của Hoàng Mạnh đang tràn đầy tức giận thì bà ta không khỏi cảm thấy tủi thân: “Ba, có chuyện gì vậy? Con dâu nói không đúng sao?”
"Không phải là con chỉ vừa đánh cái con tiện nhân thối kia mấy cái sao? Nó có tư cách gì để con xin lỗi nó chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Hừ! Xem ra con ở trong vinh hoa phú quý đã lâu cho nên khiến cho con có chút không biết trời cao đất dày rồi!”
Vẻ mặt của Hoàng Mạnh chỉ hận không rèn sắt thành thép, phủi tay áo: “Lập tức đứng dậy đi về phía đông bắc, sau khi về đến nhà thì cứ ở đó chăm sóc tốt cho Thanh Triêu, không có sự cho phép của ba thì con không được ra khỏi cửa nửa bước!"
"Ba! Con."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Được rồi! Chuyện này cứ quyết định vậy đi!"
Nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Mạnh thì hai tay của Tăng Ngọc Dung đan vào nhau, khuôn mặt tức giận tái nhợt, trong đáy mắt hiện lên vẻ hung ác!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Tiện nhân hôi hám!
Món nợ này tôi đã nhớ kỹ rồi, chúng ta cùng chờ xem!
Nhà họ Lương!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Mặc dù mới rạng sáng nhưng Lương Thành lại rất tỉnh táo, nắm lấy cổ áo của một tên thuộc hạ, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đang nói cái gì vậy? Tất cả học trò của Diệp Phùng đều đến biệt thự của Ái Tân Giác La, sau đó không chỉ mang Hà Tố Nghi an toàn đi ra ngoài mà còn để gia chủ Hoàng Mạnh đích thân tiễn ra ngoài?”
Người thuộc hạ sợ hãi rụt cổ lại, sau đó gật đầu: “Vâng... vâng, cậu chủ, cậu đã cử tôi đến quan sát mọi hành tung của gia tộc Ái Tân Giác La, tất cả những thứ đó đều là những gì tôi đã tận mắt chứng kiến!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Ầm!
Lương Thành một cước đá văng anh ta ra, vẻ mặt đầy tâm tình bất định!
Lúc này, con cháu dòng chính của Lương Thành bước tới, có chút lo lắng nói: "Cậu chủ, chẳng lẽ là chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Lương Thành dường như đã biết anh ta đang muốn nói cái gì, thô bạo ngắt lời anh ta: “"Câm miệng! Cậu chủ chỉ nói một lần thôi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta!"
Nhưng lần này, thuộc hạ của anh ta không phục tùng mệnh lệnh mà nói: “Nhưng mà cậu chủ, dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Mặc dù lúc đó trời tối, bóng người di chuyển cũng rất nhanh, nhưng mà dù sao thì Hoàng Thanh Triêu cũng vẫn chưa chết, lỡ như tra được chúng ta.."
"Người khổng lồ hùng cứ ba tỉnh phương Đông Bắc kia, e rằng ngay cả nhà họ Lương của chúng ta cũng không thể dễ dàng khiêu khích.."
Bộp!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Lương Thành vỗ bàn một cái, đầy tức giận nói: “Diệp Phùng này, thật là may mắn!”
"Vốn là tôi nghĩ ám hại Hoàng Thanh Triêu sau đó giá họa cho Hà Tố Nghi, để rắc rối kéo về phía họ. Nếu như thật sự như vậy thì gia tộc Ái Tân Giác La và Diệp Phùng sẽ đánh nhau, cậu chủ đây ở một bên ngư ông đắc lợi, nhưng mà không ngờ nó lại phản tác dụng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Anh nói đúng, với thân phận và tính cách của Hoàng Mạnh, vậy mà ông ta lại đích thân ra ngoài để đưa Diệp Phùng đi thì tôi e rằng cả hai đã đạt thành mối liên hệ bí mật."
“Bây giờ chúng ta đúng là phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Dù họ có thể không có bằng chứng, nhưng mà nếu Hoàng Mạnh tin vào mấy lời của Diệp Phùng thì chúng ta sẽ gặp rắc rối!"
Suy nghĩ một hồi thì anh ta đứng lên, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán: “Tôi sợ là không giấu được chuyện này!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Đi, đi tìm ba thú tội thôi!"
Mà một bên khác thì Diệp Phùng không về nhà mà đến thẳng bệnh viện, mặc dù Hà Tố Nghi mạnh miệng tuyên bố rằng thân thể cô không có vấn đề gì. Nhưng mà trước sự kiên quyết của Diệp Phùng thì cô đã được sắp xếp một phòng bệnh cao cấp quan sát cho cô hai ngày thì mới yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Thi Nguyệt ở trong nhà trẻ nội trú nên không phải lo chăm sóc, làm việc cả đêm, trời quang mây tạnh thì Hà Tố Nghi cũng đã ngủ say trong phòng bệnh rồi.
Sau khi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô thì Diệp Phùng bước ra khỏi phòng bệnh, ở trên hành lang vươn eo thật sâu, lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói dễ nghe: "Anh này, làm ơn cho tôi qua!”
Diệp Phùng sửng sốt, nhanh chóng quay sang bên và mỉm cười: “Tôi xin lỗi, tôi.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Chưa kịp nói xong thì anh đã sững sờ khi nhìn rõ mặt người nói!
"Anh... anh Diệp?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Anh còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã cất giọng đầy phấn khích!
Diệp Phùng khế chớp mắt, áo dài trắng, khuôn mặt thanh tú, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ!
“Cô là... Hồng An?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Người trước mặt không phải chính là cô gái mà anh đã cứu ở Trung tâm tắm rửa Thiên Đường sao?
Mà lúc này thì tâm trạng của La Hồng An không thể nghi ngờ là vô cùng phấn khích!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Kể từ khi nhận được số tiền trợ giúp của Diệp Phùng thì tình trạng bệnh của mẹ anh đã được kiểm soát, mà cô ấy cũng đã thực hiện được ước mơ của mình và trở thành một bác sĩ chính thức!
Mà để có được mọi thứ như ngày hôm nay thì đều là nhờ công của Diệp Phùng!
"Anh Diệp! Còn có thể thấy anh như thế này thì thật là quá tốt mà!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trong mắt của La Hồng An lóe lên vẻ kích động, thậm chí ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên!
Mà Diệp Phùng cũng hoàn hồn sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, thấy quần áo mà La Hồng An đang mặc thì anh gật đầu cười: “Có vẻ như cô cũng đã sống một cuộc sống mà cô thích, xin chúc mừng!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tất cả những điều này đều là nhờ có anh Diệp hết, nếu không có sự giúp đỡ của anh thì em sẽ không có được ngày hôm nay!”
"Bắt đầu từ lúc đó thì em vẫn luôn nghĩ đến việc báo đáp anh thật tốt!"
"Ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Diệp Phùng liếc cô ấy một cái thật sâu: “Kiên trì với ước mơ của mình và trở thành một bác sĩ giỏi là báo đáp lớn nhất đối với tôi rồi!”
"Anh Diệp, anh yên tâm đi! Em nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, có trách nhiệm với bệnh nhân và xã hội!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
“Tuy nhiên, anh đã cho em một cuộc sống mới cho nên em cũng không thể không báo đáp anh được!"
Vì vậy, trước sự khăng khăng của La Hồng An thì Diệp Phùng không còn
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!