Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời đó, Diệp Phùng nói không chút nể mặt bọn họ, đừng thấy anh trẻ tuổi, lại có thể làm cho hai người dược sử tuổi bằng ông nội anh mặt lúc đỏ lúc trắng, thậm chí ngay cả sắc mặt của Hàn Đạt cũng có chút khó coi.



Mất mặt quá, đứng trước mặt mọi người, bị một người ngoài khiển trách như thế quan trọng hơn là lời mà người ta nói, đến một câu mình cũng không cãi lại được, nghĩ kỹ lại thì thật đúng là đạo lý này! "Sinh, là chuyện của nhà họ Hàn, chết, cũng là chuyện của nhà họ Hàn, đến lúc đó, đừng nói là chúng tôi không cứu, là mấy người không để cho chúng tôi cứu!" "Cô Dương! Chúng ta đi! Bọn họ không cần thì chúng ta đỡ phải tốn sức!" "Chờ một chút!"



Lão Nhị đột nhiên gọi Diệp Phùng lại, hơi chần chờ một chút, sau đó nói với một dược sứ khác: "Đại ca, cái tiểu tử này nói có lý, bệnh tình của chủ nhân quả thật không thể kéo dài được nữa, hay là, chúng ta để cho cô ta thử một chút đi!"



Lão đại hơi chần chờ một chút, rồi gật đầu một cái, ngay sau đó hai người họ im lặng không lên tiếng nữa, nhường đường, Trương Thành Quân thấy vậy, không kịp nói cảm ơn với Bắc Minh Vân, vội vàng đi tới phía trước Dương Linh Mai: "Cô Dương, xin mời!"



Trong mắt của Dương Linh Mai lần đầu tiên xuất hiện sắc thái khác với những sắc thái lạnh như băng lúc trước, nhưng ánh mắt này, là dành cho Diệp Phùng!



Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Diệp Phùng trở lại vẻ hiền hòa, cười cười, Dương Linh Mai lập tức thu hồi lại ánh mắt, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy, khuôn mặt lại lạnh như băng, đứng dậy đi vào trong sân



Những người còn lại vội vàng đi trước, đẩy cửa phòng ra, mùi thuốc nồng nặc truyền tới, ngay phía trước trên một tháp mềm có một ông cụ râu ria bạc trắng đang nằm đó, hai mắt ông ta khép hờ, hơi thở vô cùng yếu ớt, nghe được tiếng mở cửa phòng, mí mắt của ông cụ hơi giật giật, môi hơi mấp máy, mở miệng nói: "Ai tới đó?"



Hàn Đạt đi lên phía trước, cung kính kh người một cái: "Ông chú, là con đây!" Ông cụ không mở mắt ra, giọng nói thong thả: "Hóa ra là tộc trưởng à!" "Ông chú, con mời cao nhân tới để cứu chữa cho chú!" ông già nhếch mép lên, hình như là đang cười, uể oải nói: "Đừng phí công vô ích nữa, tình trạng thân thể của tôi, tôi là người rõ ràng nhất, cao nhân gì chứ, thiên hạ này, chẳng lẽ còn có người có y thuật cao siêu hơn cả ta hay sao?" "Ông chủ, không phải bác sĩ, mà là... Là người nhà họ Dương!" "Nhà họ Dương?" ông già giống như trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, sau một hồi lâu, giọng nói của ông ta hơi ngập ngừng: "Ngự thi nhất tộc, nhà họ Dương đó?" Mí mắt của ông giật giật, dần dần mở ra cặp mắt hơi đục ngầu, trong ánh mắt hoàn toàn không có bất kỳ điểm sáng nào, giống như là hai mặt đã mù, thanh âm già nua vang lên: "Người của nhà họ Dương tới đây làm gì?" "Ông chú, vì kéo dài tính mạng cho ông nên mới tới "Nhà họ Dương làm việc có liên quan đến xác chết, làm sao có thể kéo dài tính mạng cho ta? Bây giờ ông già nãy vẫn chưa tắt thở đâu, mà nếu có tắc thở rồi thì thi thể của ta cũng sẽ được mai táng ở dưới đất, chứ nhất quyết không giao cho mấy người nhà họ Dương táy máy!"



Ông lão nói hơi kích động, nhưng mà cũng không thể trách ông ta, nhà họ Dương yên phận ở một vùng, quái gở như vậy, tính cách là một chuyện, còn có một vấn đề khác chính là, việc mà bọn bọn họ xử lý, chính là quản lý xác chết. Người xưa cũng chú trọng đến việc ma chay, hạ thổ an nghỉ. Nhưng nhà họ Dương lại hết lần này tới lần khác ngược đường mà đi, đưa thi thể vốn nên được yên nghỉ để làm binh khí, chỉ vì một điều này, sợ rằng tất cả những thế lực lớn mạnh trong xã hội sẽ không có mấy thích nhà họ Dương.



Nhất là người của tám đại thế gia, bản thân bọn họ đã có dị bẩm thiên phú, thi thể của bọn họ tất nhiên sẽ cường đại hơn rất nhiều so với thi thể thông thường. Cho nên, mộ phần của các gia tộc đại thể gia luôn được canh giữ nghiêm mật, mặc dù không nói rõ, nhưng là tất cả mọi người đều biết, người mà bọn họ đang cảnh giác chính là người nhà họ Dương!



Dương Linh Mai đứng ở nơi đó, không có động tác gì, cũng không có biểu cảm gì cả, giống như hết thảy những lời này không liên quan gì đến cô ta vậy! "Ông chủ, ông nghe con nói đã!" “Long tu sam đã mấy, toàn bộ nhà họ Hàn để kéo dài tánh mạng cho ông, đã đi tìm lình dược còn lại có thể thay thế, ông trời có mắt, rốt cuộc tìm được một loại linh dược có thể thay thế, nhưng đến được chỗ có linh dược đường xá xa xôi, đến lúc nhà họ Hàn chúng ta có được nó trong tay thì còn phải cần một khoảng thời gian nữa, nhưng là, tình trạng thân thể của ngài bây giờ, bây giờ... "Tình trạng thân thể của tôi không thể chịu được tới khi đó, đúng không?"



Giọng nói của ông già nhàn nhạt truyền tới



Hàn Đạt không nói gì, thầm khẳng định lời của ông già! "Lão già tôi cả đời này, không phụ nhà họ Hàn, không phụ đạo, coi như là có chết thì cũng có thể nhắm mắt rồi!" "Ông chú!"



Tất cả người nhà họ Hàn đều quỳ xuống, bao gồm cả Hàn Đạt, mặt đầy bi thương: "Ông chủ, hơn ngàn năm bị giam cầm, chúng ta bị nhốt ở chỗ này hơn ngàn năm rồi!



Cuối cùng đã tới lúc chúng ta có thể rồng quay về biển, lúc này, chúng ta không thể mất đi ông được!" "Đúng vậy, ông chủ, người là trụ cột của nhà họ Hàn, người không thể đi như thế được!" "A a..." Ông già hết sức cười: "Người già rồi cũng phải chết thôi, tôi lớn tuổi như vậy rồi. Sinh tử những thứ đó, tôi cũng đã sớm nhìn thấu hết, nếu mọi người còn nhận tôi làm ông chủ, thì sau khi tôi chết, hãy an táng ở tổ địa nhà họ Hàn, sau khi ta nhắm mắt, để cho ta có thể an nhiên đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn!" "Ông chú! Ông... Ông không thể chết được!"



Thân là trưởng tộc nhà họ Hàn, Hàn Đạt giờ phút này cũng đã rơi lệ đầy mặt, ông ta quỳ đi về phía ông già, năm ở trước giường, nhìn dáng vẻ tuổi già sức yếu của ông chủ, sự bị thương không ngừng dâng lên trong lòng!



Từ nhỏ, tình cảm của ông ta và ông chủ vô cùng tốt, ông chú tự tay dạy ông ta hành nghề chữa bệnh như thế nào, bốc thuốc như thế nào, dạy ông ta lòng nhân ái của thầy thuốc, dạy ông ta đạo lý làm người. Ông ta không đành lòng, cũng không muốn nhìn thấy ông chủ thương yêu mình nhất, cứ như vậy ở ra đi ở trước mắt mình... "Hàn Đạt à!"



Ông già run rẩy đưa tay ra, Hàn Đạt vội vàng nắm được, hai mắt tuôn lệ nhìn ông, ông già mặc dù không thấy được Hàn Đạt, nhưng là cảm nhận được sự ấm áp do bàn tay ông ta truyền tới, ấm áp cười một tiếng: “Hàn Đạt à, hãy nhớ lấy những lời ông chú nói với con, tấm lòng của thầy thuốc, không vì danh, không vì lợi, đối với những người bệnh trong thế gian, trong thời khắc sinh tử thì chúng ta chính là hy vọng cuối cùng của bọn!" "Con là tộc trưởng nhà họ Hàn, là hy vọng của nhà họ Hàn, nhất định, nhất định, không được dẫn nhà họ Hàn đi vào con đường sai trái!" "Ông chú, Hàn Đạt sẽ ghi nhớ! Con sẽ vĩnh viễn nhớ lời của ông!" "Đứa bé ngoan! Ngàn năm phong ấn đã tới, chúng ta không cần phải co rúc ở nơi này nữa, nhưng mà, con phải nhớ kỹ, nhà họ Hàn tôi hành nghề chữa bệnh, cứu sống người bị thương là nhiệm vụ của chúng ta, chớ để công danh lợi lộc dính vào người."



Cảm nhận được thiện ý của ông già, ngay cả trong mắt Diệp Phùng cũng đã có chút mơ hồ, anh có thể cảm nhận được, ông già đang nằm ở trên giường bệnh, là một vị thầy thuốc chân chính, một người thật sự xứng đáng được người khác kính trọng. "Thật ra thì, không phải giống như ông tưởng tượng đâu!"



Một giọng nói lạnh như băng vang lên, làm mọi người ngẩn ra, nhìn về phía phát ra âm thanh đó, vậy mà lại là là Dương Linh Mai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK