Hoàng Thiên Triều gật đầu: "Nói như vậy, hai người thi vào học viện Thiên Cơ chung một đợt đúng không?"
Học viên nam kia gật đầu: "Đúng vậy, hai người chúng tôi là bạn cùng lớp cũng được hơn ba năm, năm nay là năm tốt nghiệp. Trước đó vài ngày, tôi còn cùng bàn chuyện viễn vông với bạn ấy trong ký túc xá, nói sau khi tốt nghiệp thì làm gì để mang lại hạnh phúc cho dân chúng." "Nếu hai người thân thuộc như thế, vậy tôi hỏi anh, bình thường thì bạn học viên này làm bài tập như thế nào?" "Cái này."
Bạn nam kia thoáng lưỡng lự. "Cứ nói đừng ngại!"
Học viên nam đó nhìn thoáng qua bạn mình, sau đó liền nói: "Người đọc sách lấy "chuyện" luận "chuyện", không nhận xét vô cớ. Người bạn này của tôi, bình thường tuy không phải dạng chơi bời lêu lỏng, nhưng không thấy dụng tâm khổ đọc." "Còn về phần bài giảng trên lớp của giáo viên tuy không có ngủ gật, nhưng lại hay lơ mơ. Bình thường tôi có trao đổi với bạn ấy một vài kiến thức thì gần như chỉ là hiểu biết nông cạn, theo suy nghĩ của tôi thì đó không phải là trình độ mà một học viên của học viện Thiên Cơ nên có "
Sau khi nói hết những lời này, cậu nam sinh bị áp giải kia run rẩy cả lên. Hoàng Thiên Triều nhếch khóe miệng, còn đám đông học sinh phía dưới cũng kinh ngạc nhìn lên. Trong số họ có rất nhiều người thông minh, trong ánh mắt họ có sự hoài nghi, mồm khép chặt, có thể là bọn họ cũng đã đoán mang máng ra được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi...
Hoàng Thiên Triêu nâng cánh tay lên, ý bảo học sinh phía dưới im lặng. Sau đó lại hỏi: "Vậy theo góc nhìn của anh, thành tích của anh bạn này có đủ để thi đậu vào học viện Thiên Cơ không?" "Cái này.. Tôi không dám nói bừa" "Học viện Thiên Cơ chính là học viện tốt nhất thế giới, bài thi đầu vào rất khắc khe. Khắp các nơi đều biết, hễ là người đọc sách đều biết và đều tự hào về những học viên của học viện Thiên Cơ. Nếu anh bạn này đã thông qua bài thi tuyển của học viện Thiên Cơ, vậy chắc hẳn anh ta rất giỏi có đúng không?"
Hoàng Thiên Triều mỉm cười, giương mắt nhìn người kia: "Anh nói không sai. Học viện Thiên Cơ như trăm sông đổ biển, bất luận anh là người xuất sắc trong thơ ca hay là am hiểu về Nho giáo, chỉ cần vẫn còn trong phạm trù văn học và có phương diện nào đó nổi bật thì học viện Thiên Cơ luôn sẵn sàng dành một vị trí cho anh. Nếu vậy thì, Hoàng Thiên Triều tôi xin đứng trước mặt các bạn bè đọc sách đây hỏi bạn học viên này một câu, trước kia anh thì vào học viện bằng loại hình nào?"
Theo sau đó, anh mắt mọi người nhìn chăm chăm vào người học viên kia, Hoàng Thiên Triều nhìn cậu ta "Anh tên là gì?" "Tôi... Tôi tên là Lý Hùng" "Ba năm trước đây, lúc học viện Thiên Cơ chiêu sinh, đề bài mà anh đã ghi danh là gì?" "Tôi... Tôi ghi danh... Nguyện vọng đầu là lịch sử." "Xem ra bạn học Lý Hùng hẳn là rất quen thuộc với lịch sử, vậy tôi đây xin phép được hỏi đôi chút. Ba trăm năm trước, triều đại nhà Minh có một vị nọ gia cảnh nghèo hàn, thời trẻ từng chấp pháp tại một quận, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã biến quận đó từ một nơi hoang vu thành kho lúa của Đại Minh, khiến thiên hạ chấn động. Chiến công đó được xem như là chiến công kinh điển, xin mời bạn học Lý Hùng cho chúng ta một đáp án. "Tôi... Tôi...
Lý Hùng á khẩu không trả lời được, trên trán đã lấm tấm mồ hôi hột. "Sao vậy? Là hồi hộp nên không trả lời được sao?" Lý Hùng như vớ được cái cớ và ra sức gật đầu lia lịa. "Haha, không sao, vậy tôi đây hỏi đơn giản thôi." "Triều đại nhà Thanh là triều đại phong kiến cuối cùng của nước ta, vị hoàng đế khai quốc là ai và thời gian trị vì, cái này chắc biết chứ nhỉ?" "Cái này... Tôi..."
Lý Hùng ấp úng, dưới ánh mắt l l của Hoàng Thiên Triệu, cuối cùng đành cúi đầu không nói lời nào. "Anh là một học viên xuất thân chính sử, khó đến vậy sao? Ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhớ?" "Hay nói đúng hơn là, anh căn bản không biết."
Những lời này lại khiến cho đám đông nhao nhảo một trận, càng ngày có càng nhiều học viên lộ ra ánh mắt kinh hãi. Nếu như đó là sự thật, vậy thì người đó đã gia nhập vào học viện Thiên Cơ như thế nào? Nếu như ngay cả người kia còn có thể vào, vậy những người khổ công học tập thật sự thì tính là gì? "Lý Hùng!"
Bỗng nhiên, giọng nói của Hoàng Thiên Triều tăng vọt lên, uy nghiêm chính trực: "Anh cũng biết, giở trò gian lận, phô trương tư cách của mình là tội gì hay không?" "Tôi có thể nhân danh của học viện Thiên Cơ, chiêu cáo với thiên hạ, cắt đứt hoàn toàn con đường học vấn sau này của anh, các cơ quan giáo dục sau này cũng sẽ gạt bỏ anh. Học viện Thiên Cơ sẽ hoàn toàn loại bỏ anh khỏi hàng ngũ học giả!" "Chúng tôi chỉ bồi dưỡng người tài, dốc sức vì dân chúng, nhưng đồng dạng cũng sẽ giám sát những phần tử bại hoại trong cộng đồng người đọc sách, để cho bọn họ phải chịu sự phê phán của người đời."
Suy cho cùng cũng là một đứa trẻ chưa trải sự đời, Lý Hùng bị Hoàng Thiên Triều dọa thì liền khai. Cậu ta ngã bệch xuống đất, khóc nức nở và cuống quít nói: "Không! Xin đừng! Em sai rồi, tha cho em lần này đi!" "Hừ! Vậy còn không mau khai ra toàn bộ quá trình anh lẫn vào đây, khai báo toàn bộ chi tiết "Em nói, em nói."
Ảnh mắt Lý Hùng chợt lóe lên, cậu ta chỉ tay về phía nhị trưởng lão còn nói đạo nghĩa lúc nãy "Là ông ta. Lúc trước, em đút lót cho ông ta chi phiếu mười lăm tỷ, sau đó ông ta đã bán đề thi cho em, nhờ đó em mới vào được học viện Thiên Cơ. Tất cả, đều là do ông ta làm."
Một lời đã thốt ra, một trận ồn ào lại kéo đến.