*Chương có nội dung hình ảnh
Trần Hùng nắm lấy cánh tay La Hồng An, vẻ mặt anh ta khinh thường: "Anh là cái thá gì chứ mà dám ra lệnh cho tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Trần Hùng! Em tôn trọng người khác cho anh!"
"Đây là bạn của anh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Bạn của của phế vật thì cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi!"
Trần Hùng không mảy may quan tâm, anh ta nhìn Diệp Phùng: "Nhóc con, tôi không quan tâm anh với tên ông anh thái giám của tôi có quan hệ gì. Bây giờ, nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì mau chóng biến khỏi chỗ này."
"Trần Hùng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Bách đột nhiên gầm lên, anh ta có thể để cho Trần Hùng xỉ nhục sao cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép cậu ta xúc phạm đến người đã cứu mạng mình!
Vừa rồi, Diệp Phùng đã cứu anh ta một mạng sống!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Chỉ thấy anh ta sải bước đi tới trước mặt Trần Hùng, trực tiếp nâng bình rượu trên bàn lên cao!
Khuôn mặt Trần Hùng không có một chút sợ hãi, ngược lại là khinh thường chế nhạo:"Ái chà chà! Thái giám biến thành đàn ông rồi sao?"
"Trần Bách! Anh đập! Tôi đứng ở đây cho anh đập!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Anh dám đập sao?"
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Trần Hùng, Trần Bách đang ngẩng cao đầu, toàn thân anh ta không khỏi run rẩy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Từ nhỏ Trần Hùng đã được mọi người trong nhà họ Trần yêu mến, còn anh ta thì giống như một người vô hình, chỉ có thể đứng từ xa mà ghen tị.
Bị Trần Hùng ức hiếp, ông nội sẽ luôn đứng ở về phía Trần Hùng. Đã từ rất lâu, Trần Hùng giống như một cơn ác mộng mà anh ta không tài nào thoát khỏi, đối mặt với anh ta, tự nhiên bản thân mình sẽ mang theo một nỗi sợ hãi!
"Ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Hùng cười và vỗ một cái vào khuôn mặt Trần Bách, chế giễu: "Trần Bách! Anh không dám!"
"Khi còn bé là như vậy! Bây giờ cũng vẫn là như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Anh chỉ là một thứ rác rưởi, một thứ rác rưởi dưới chân hào quang của tôi, một tên vô dụng dùng vài hơi Đường sống qua ngày!"
"Tôi chính là một ngọn núi lớn mà anh vĩnh viễn chẳng thể nào có thể vượt qua được!"
"Ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Xoảng!"
Tiếng cười đột ngột dừng lại, trên đỉnh đầu hỗn hợp rượu và máu trộn vào nhau rồi chảy xuống, Trần Hùng sững sờ, Trần Bách cũng sững sờ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Bên cạnh, Diệp Phùng nhẹ nhàng lấy đi chai rượu trong tay Trần Bách, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung: "Núi lớn sao?"
"Một chai rượu, vẫn không bị đánh gục?"
Trần Hùng dường như không thể tin được, sờ sờ đỉnh đầu, hai tay đều nhuốm máu đỏ, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hét lên một tiếng: "Đồ rác rưởi, không ngờ anh dám đánh tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Bách vô thức lùi lại một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Anh... Anh không cố ý..."
"Đúng, không phải cố ý, là cố tình đánh anh mới đúng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Diệp Phùng giúp Trần Bách tiếp lời.
Sau đó, anh nhìn Trần Bách, ánh mắt đầy sự khích lệ: "Trần Bách, anh nhớ cho rõ!"
"Anh là một người bình thường, không có gì khác biệt cả!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt, muốn ngồi lên đầu chúng ta, vậy thì chúng ta chỉ có duy nhất một lựa chọn!"
Vừa nói, anh vừa nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói: "Chính là, đánh trả quyết liệt!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Đánh... Đánh trả?"
Trần Bách lẩm bẩm những lời này trong miệng, ánh mắt dần dần thay đổi!
"Cái tên vô dụng này, anh dám sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Hùng ôm đầu, máu tươi chảy xuống mặt anh ta, dữ tợn nói: "Anh chỉ là một tên vô dụng! Một tên vô dụng mà bất cứ ai cũng có thể bắt nạt được!"
"Không có anh nhúng tay vào, anh ta đứng trước mặt ông đây, sợ rằng ngay cả một cọng lông của ông đây, anh ta cũng không dám động vào!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tên thái giám này cả đời chỉ xứng núp sau cái bóng của tôi thôi!"
"Ahhhhhhhhhhh!"
"Đừng nói nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Bách đột nhiên gầm lên, túm lấy cổ áo Trần Hùng, sau đó âm thanh vẫn đè nén trong lòng bộc phát ra theo một tiếng hét, anh ta đấm thẳng vào Trần Hùng!
"Bụp!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Hùng ngã lăn ra đất, phun ra một ngụm máu!
"Hừ... Hừ!"
Làm xong tất cả những điều này, Trần Bách cúi gập người, thở hổn hển. Đúng lúc này, một đôi bàn tay dịu dàng đột nhiên chạm vào vai anh ta, Trần Bách quay đầu nhìn thì đối diện với đôi mắt đầy khẳng định của Diệp Phùng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Làm tốt lắm!"
Lời nói nhẹ nhàng tựa như gió xuân thoảng qua, trái tim Trần Bách hơi có chút mở rộng ra. Anh ta đứng dậy, nhìn thẳng Diệp Phùng: "Anh Diệp, cảm ơn anh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh ta, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên một đường cong.
Anh biết rằng, vào thời điểm Trần Bách tự mình giáng xuống cú đấm đó thì Trần Bách đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh, sợ hãi mang tên Trần Hùng rồi!
"Trần Bách, Anh... Anh thật sự dám đánh tôi?!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Trần Hùng chật vật đứng dậy, hung hăng nhổ một cái liền nhổ ra hai cái răng hàm dính máu!
Khuôn mặt Trần Bách thẳng thắn, sự chán nản lúc trước đã bị quét đi sạch, trong mắt không còn chút sợ hãi, anh ta nhìn thẳng Trần Hùng nói:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Trần Hùng!"
"Từ trước đến nay, nhà họ Trần luôn giữ vững lễ nghi về trung hiếu!"
"Anh cả là ba. Cậu bất kính với anh thì chính là vi phạm giáo huấn của tổ tiên nhà họ Trần. Anh dạy dỗ cậu lý lẽ chính đáng, cái này thì có gì là không đúng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tôi nhổ vào!"
Trần Hùng tức đến thở hổn hển: "Anh là một tên thái giám đáng chết, anh có tư cách gì để thay mặt nhà họ Trần dạy dỗ tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tôi nói cho anh biết, Trần Bách, đây là do anh tự mình tìm lấy cái chết. Tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho tất cả những hành động mà hôm nay anh đã làm!"
"Người đâu!"
Âm thanh "Rầm rầm rầm" vang lên, cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, một đám vệ sĩ mặc áo đen, vẻ mặt ai nấy đều dữ tợn, đột nhiên xông vào!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nhìn thấy nhiều người như vậy, La Hồng An sợ hãi cả người run lên rồi nhanh chóng trốn ở phía sau Diệp Phùng, lúc này mới cảm thấy có chút an tâm.
Sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Anh Diệp, chúng ta có nên gọi cảnh sát không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Diệp Phùng bình tĩnh nói "Không cần!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!