*Chương có nội dung hình ảnh
Tôn Tú Tài nhìn Diệp Phùng vừa mới gặp nửa giờ trước, sự kính trọng trong mắt anh ta đột nhiên biến thành khinh thường, thân thể vừa mới cúi đầu lại thẳng tắp!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Anh ta liếc nhìn chiếc Rolls Royce bên cạnh, sau đó liếc nhìn Diệp Phùng, khinh thường cười: "Lại là anh?"
"Sao vậy? Thuê xe đi ít thể diện à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Hừ! Như tôi nói thôi người càng kém càng biết giả bộ!"
"Số tiền anh thuê chiếc xe này sao không mua đồ ăn ngon cho đứa con gái bé bỏng của mình đi?"
"Anh thật sự thích thể diện. Nhưng thuê vẫn chỉ là thuê thôi không thể thay đổi hiện thực nghèo nàn của anh đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Tôn Tú Tài!"
"Anh ấy mà là khiêm tốn, vậy anh là cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó cửa sau của chiếc xe mở ra, một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe!
Khi nhìn rõ mặt người tài xế, Tôn Tú Tài dường như không thể tin vào mắt mình, dụi dụi, nhìn anh ta rồi lắp bắp nói: "Chủ... chủ tịch Dư, anh... sao anh lại ở đây?"
Dư Đạt Long lạnh lùng nhìn anh ta: "Kẻ đáng thương trong miệng anh thiếu tài xế, cho nên tôi mới ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đùng đùng!
Tôn Tú Tài nuốt nước bọt thật sâu, mồ hôi lạnh, lập tức phủ lên trán!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Chủ tịch của một công ty niêm yết uy nghiêm, ông chủ trực tiếp của ông ta, đến làm tài xế cho Diệp Phùng?
Vậy thì chắc chắn Diệp Phùng phải có một thân phận cao quý!
Tôn Tú Tài nghĩ đến đấy, chân của ông ta bắt đầu run rẩy không ngừng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Ông ta nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt trên mặt, nhìn về phía Diệp Phùng: "Anh Diệp anh Diệp, tôi rất xin lỗi!"
"Tôi... Tôi không biết thân phận của anh cao quý như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Nếu không, cho tôi thêm ba lá gan nữa cũng không dám vô lễ với anh!"
"Anh làm ơn... làm ơn có thể tha thứ cho tôi về lần này vì con gái tôi và con gái anh là bạn cùng lớp không?"
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng, cười nhìn anh ta: "Tôi cao quý hơn anh, nên bây giờ anh mới cầu xin tôi tha thứ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Nếu tôi vẫn là người đàn ông nghèo đi xe đạp điện kia có lẽ tôi sẽ không bao giờ chờ được câu xin lỗi?"
Tôn Tú Tài đột nhiên trở nên chết lặng! Nhưng những lời của Diệp Phùng quả thực là những gì anh ta đã nghĩ trong đầu!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Diệp Phùng thất vọng lắc đầu: "Nếu chúng ta đã biết phân biệt giàu nghèo thì đó là một sự bi thương."
"Anh đã thất bại trong cách ứng xử, nhưng tôi hy vọng anh đừng dạy con gái của mình theo một cách tồi tệ ấy!"
Mà Dư Đạt Long bên cạnh lạnh lùng nhìn về phía Tôn Tú Tài: "Từ ngày mai, anh không cần tới làm việc nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Sau đó, anh ta cung kính cúi đầu nói với Diệp Phùng: "Thầy, bàn ăn đã được sắp xếp cho thầy rồi, thầy có thể đi ăn tối!"
Nhìn thấy Thi Nguyệt được bế ở trên tay vui vẻ, con gái của Tôn Tú Tài tràn đầy bất mãn, hoàn toàn không hiểu chuyện, vẫn ngẩng cao đầu gào thét nói: "Thi Nguyệt! Ba mình nói, cậu như vậy không thể ăn một bữa ăn kiểu Pháp! "
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Mau về nhà ăn mì với ba cậu đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của con gái, Tôn Tú Tài muốn mở miệng, nhưng không biết nói gì hơn, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt cúi đầu xuống, trong lòng tràn lên một sự hối hận sâu sắc!
Nhà hàng Pháp St.Peters là một nhà hàng giàu có toàn những món quý giá trong thành phố, hơn nữa cũng vô cùng cao cấp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Ăn một bữa ở đây, bình thường giá hơn ba mươi lăm triệu đồng một người, có thể mô tả là cực kỳ xa xỉ.
Thi Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa nhà hàng lộng lẫy, nuốt nước bọt thật sâu: "Ba, con thật sự có thể ăn ở đây sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
"Các bạn cùng lớp nói rằng có một loại mì tên là spaghetti, ăn rất ngọt và ngon!"
Trái tim của Diệp Phùng bỗng đau nhói, lẽ ra con gái của anh phải được hưởng sự đối xử cao quý nhất trên đời, nhưng vì chia tay năm năm nên cô bé đã phải sống một cuộc sống đau khổ nhất!
Bây giờ cô bé bây giờ đã cư xử tốt và hợp lý, nhưng cô bé đã trở nên cứng rắn bởi những đau khổ mà cô bé đã phải chịu đựng!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng ôm cô vào lòng, cười với cô: "Bé yêu, con là công chúa cao quý nhất trong lòng ba. Từ nay, dù con có nguyện vọng gì đi nữa, ba cũng sẽ thỏa mãn con!"
"Có thật không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Đôi mắt của Thi Nguyệt sáng lên, cô bé bất ngờ hôn Diệp Phùng một cái, nói một cách ngọt ngào: "Ba tốt quá!"
Bước vào nhà hàng, anh nhanh chóng được sắp xếp chỗ ngồi dưới sự chỉ đạo của người phục vụ, Thi Nguyệt giống như một đứa trẻ vừa bước vào một khu vườn lớn, đầy tò mò nhìn xung quanh.
Sau đó, mắt cô bé sáng lên, nhìn thấy một dãy đồ ăn tỏa ra mùi thơm quyến rũ, Thi Nguyệt khẽ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ba, con ăn cái đó được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Diệp Phùng cười gật đầu: "Những cái đó là
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!