Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Cô có muốn làm người đại diện lần này hay không




*Chương có nội dung hình ảnh
“Kêu bọn họ bỏ súng xuống, ai dám phản kháng.." Đôi mắt anh chợt lóe sáng, lộ ra sát khí "ai không nghe theo giết ngay tại chỗ”.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Dạ vâng!”



Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra những người cấp dưới lập tức thực hiện, lúc trước đám người của đại sứ quán còn tỏ ra huênh hoang kiêu ngạo, trong thoáng chốc đã trở thành tù nhân, Diệp Phùng nhìn viên đại sứ đang bị ép quỳ trên mặt đất với ánh mắt xem thường của bề trên, sau đó anh thản nhiên lên tiếng: “Chỉ bằng mấy người mà cũng dám khiến tôi trở thành kẻ có tội? Ông xứng sao?”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Viên đại sứ quát mắng: "Sao đám hèn mọn chúng mày lại dám đối xử như vậy với người quyền cao chức trọng như chúng tao chứ? Tao muốn khiến chúng mày phải..."



"Bùm!"



Một làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên từ họng súng, Diệp Phùng lạnh nhạt nhìn viên đại sứ lúc này đã không còn hơi thở, vẻ kinh hoàng tràn ngập trên khuôn mặt của ông ta: “Bây giờ đã không phải là thời vua chúa nữa rồi."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sau đó anh lại đi tới trước mặt của Ichiro Yanagi rồi khẽ nói, dường như coi chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng bận tâm: “Tiếp tục lựa chọn lúc nãy đi, quỳ hay là bị đánh gãy chân đây?"



“Đồ ác quỷ! Mày chính là một con quỷ!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên khuôn mặt của Ichiro Yanagi lúc này đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hoàn toàn không màng tới sự đau đớn trên chân mình.



“Có vẻ như anh đã đưa ra lựa chọn rồi nhỉ!”



“Bốp!”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Một tiếng cạch vang lên giòn tan, đầu gối bên chân còn lại đột ngột bị người giẫm lên gãy nát.



Ichiro Yanagi trợn trừng hai mắt rồi trực tiếp ngất đi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay sau đó một giọng nói bình thản nhưng vô cùng độc đoán vang lên: “Ném bọn họ trở lại đại sứ quán, khi quay về nhớ nói với thủ trưởng của các người rằng người là do tôi giết, nếu như có vấn đề gì thì hãy đến tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được.”



"Hãy nhớ kỹ tên tôi là Diệp Phùng!”



Làm sao ai dám chống đối lại chứ, mỗi người đều ngoan ngoãn bị người áp giải ra ngoài, ánh mắt của Diệp Phùng vừa chuyển, bỗng chốc nhìn chằm chằm về phía kẻ sai vặt kia.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Đột nhiên anh ta nảy ra ý tưởng, không nói lời nào mà lập tức nằm bò trên mặt đất rồi kêu lên hai tiếng 'gâu, gâu, chân tay chấm đất rồi bỏ chạy với tốc độ không hề thua kém gì so với loài chó thật sự.



Còn Thường Quan An và Viên Hoa Nhân trông thấy cảnh tượng này tỏ ra vô cùng kinh ngạc, càng thêm kính trọng và tràn ngập sự ngưỡng mộ với Diệp Phùng.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rõ ràng là người của đại sứ quán nhưng sư tổ của họ lại nói giết là giết, thật sự ngầu quá đi mất.



Mà Diệp Phùng người đã làm ra tất cả những chuyện này lại chỉ vẫy tay rồi xoay người rời khỏi, như thể đó chỉ là một chuyện vụn vặt đơn giản nhẹ nhàng gì đó mà thôi. "Sư tổ, ngài đi đâu vậy?"



Thường Quan An bất giác cất tiếng hỏi. Diệp Phùng thản nhiên đáp lại: “Đi đón con."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh không hề dừng lại mà đi thẳng tới nhà của Tưởng Quan Minh dựa theo địa chỉ mà Hà Tổ Nghi đã đưa cho, mấy ngày nay ở chung với nhau, Tiểu Linh chơi đùa rất vui vẻ với Thi Nguyệt, khi nhìn thấy Diệp Phùng đã xuất viện, hai vợ chồng nhà Tưởng Quan Minh vô cùng cảm kích biết ơn.



Dưới sự nhiệt tình của hai người họ khó khăn lắm Diệp Phùng mới rời đi được, anh lau mồ hôi trên trán, ôm lấy Thi Nguyệt rồi cười nói: “Cục cưng, con có nhớ ba không?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô bé hôn Diệp Phùng 'chụt' một tiếng, sau đó ôm lấy cổ anh rồi nói với vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Thi Nguyệt nhớ ba lắm!”





“Cục cưng của ba thật là ngoan!"



Nghe được giọng nói ngọt ngào như sữa này của con gái mình, trái tim anh dường như muốn tan chảy.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Đi thôi! Ba dẫn con đi ăn một bữa thịnh soạn!"



"Mẹ có đi cùng chúng ta không?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng liếc nhìn thời gian một chút, lúc này Hà Tổ Nghi chắc hẳn cũng sắp tan làm rồi nhỉ?



Nói xong anh gọi điện cho cô, Hà Tố Nghi gật đầu đồng ý, sau đó một nhà ba người họ gặp nhau ở một nhà hàng nhỏ dưới lầu của Tập đoàn Đằng Phi.



Bên cạnh anh là vợ cùng với con gái, vừa nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của họ vừa cảm nhận được sự ấm áp của cuộc sống bình thường này, Diệp Phùng không khỏi nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nếu như cuộc sống yên bình và đầm ấm này có thể vẫn luôn như vậy mãi thì tốt biết bao nhiêu.



"Ting, ting, ting"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Tố Nghi nghe máy, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt dần biến mất từng chút một, cô nặng nề gật đầu: “Tôi biết rồi, lập tức qua ngay bây giờ."



Sau khi cúp máy, cô liếc nhìn Diệp Phùng với ánh mắt hối lỗi: “Bên phía công ty đã xảy ra một chút chuyện e rằng em cần phải rời đi trước một bước.”



Diệp Phùng tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Hà Tố Nghi cũng không hề giấu giếm: "Mấy ngày trước phòng Kinh doanh công ty đảm nhận làm đại lý độc quyền một sản phẩm mới của ngài Karen bậc thầy châu báu thế giới."



"Ông ấy là người đi đầu trong lĩnh vực châu báu của thế giới nên toàn bộ công ty trên dưới đều vô cùng coi trọng những tác phẩm mới của thầy Karen, vì vậy đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tiền bạc vào đó.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mà bây giờ sau khi tác phẩm đã hoàn thành, công ty cần làm quảng cáo và phát ngôn, tuy cũng đã tìm vài nghệ sĩ nữ nổi tiếng nhưng đều không hài lòng cho lắm, Phó tổng giám đốc Nghiêm vừa mới gọi điện cho em và nói rằng hôm nay bất kể ra sao cũng phải quyết định xong xuôi chuyện người đại diện này, bây giờ mấy người ở phòng Kinh doanh đều đang đau đầu với việc quảng cáo của công ty, nên em phải qua đó một chuyến xem thử."



Diệp Phùng nghe xong cũng đặt đũa xuống: “Nếu đã gấp như vậy thì để anh đưa em đi thôi."



Hà Tố Nghi cũng không hề từ chối, cả ba người nhanh chóng lái xe đến Công ty thiết kế quảng cáo Phi Vân, một trong những công ty nổi tiếng về lĩnh vực quảng cáo ở thủ đô.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ngay khi vừa bước vào studio thì đã thấy mọi người ở đó ai cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hơn nữa bầu không khí còn có chút nặng nề.



"Giám đốc Hà cô đã đến rồi!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phó tổng giám đốc Nghiêm Chính Khang của Tập đoàn Đằng Phi đã toát mồ hôi hột, đi tới trước mặt cô và nói: “Vì để tuyên truyền cho việc thiết kế châu báu lần này, công ty đã đặc biệt mời đạo diễn Từ Hiểu Khê một bậc thầy có biệt danh là thiên tài thiết kế trong lĩnh vực quảng cáo tự mình đến chỉ đạo, tuy nhiên chúng ta đã thay đổi năm sáu nghệ sĩ nữ rồi, thậm chí còn không tiếc bỏ ra bảy mươi tỷ để mời cô Dương Á Hiên ngôi sao đang được săn đón nhất hiện nay làm người đại diện, nhưng cũng không thể nào đáp ứng nổi yêu cầu của vị đạo diễn Từ kia."



"Không còn mấy ngày nữa là đã đến thời gian chúng ta phải công bố ra mắt, mà đến tận bây giờ việc quảng cáo tuyên truyền cũng vẫn chưa làm xong, chuyện này sẽ làm hỏng hết




17960307.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

2095022311.jpg



1876050801.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK