Ánh mắt Hà Tố Nghi nghi hoặc quan sát Thiết Chinh Nhạc. "Học trò chắc chắn không dám lừa gạt cô!" Thiết Chinh Nhạc chắp tay hành lễ.
Đúng vậy, giữa Tàng Kinh Các của nhà họ Khổng, Diệp Phùng nhận được tin tức của Thánh giáo. Anh đã không lựa chọn quay lại tìm Hà Tố Nghi mà là một mình một người rời đi, chuẩn bị sẵn tàu thuyền để sẵn sàng rời bến.
Càng hiểu biết sâu về Thánh giáo, tâm tình Diệp Phùng càng nặng trĩu.
Hiện tại anh chỉ có một ý tưởng, đó là thừa dịp lúc Thánh giáo còn chưa lớn mạnh để tận dụng thêm nhiều lực lượng cho cuộc chiến lớn sau này, làm tốt công tác chuẩn bị,
Mà bà ngoại của Hà Tổ Nghi, gia tộc huyền bí ở nước ngoài kia ắt hắn là một lựa chọn tốt.
Nghe Thiết Chính Nhạc khẳng định như thế, Hà Tổ Nghi cũng gật đầu: "Vậy được rồi! Ông ngoại, đến lúc chúng ta đi rồi!"
Khổng Hàm Tuấn quay đầu lại nhìn Hoàng Thanh Triều: "Thanh Triều, lão già này phải rời đi một khoảng thời gian, học viện Thiên Cơ và cả những chuyện của học viện Thiên Cơ đều giao hết cho con."
Hoàng Thanh Triều gật đầu: "Thầy cứ yên tâm, trò sẽ cố gắng hết sức!"
Đối với Hoàng Thanh Triều, Khổng Hàm Tuấn rất hài lòng. Giống như chuyện lần này, Khổng Hàm Tuấn hoàn toàn không nhúng tay vào, Hoàng Thanh Triều tuổi còn trẻ đã bày ra năng lực của chính mình.
Dù là tổ chức lại nhân sự hay thông cáo ra bên ngoài, toàn bộ sự việc đều đầu vào đấy. Học viện Thiên Cơ phát sinh vụ bê bối lớn như vậy, toàn bộ Thiên Triều đều nhấn nháo cả lên. Thế nhưng, trong tình huống mà Hoàng Thanh Triều mạnh dạn gánh vác sai lầm về mình, anh không những không làm ô uế thanh danh của học viện Thiên Cơ mà còn nhận lại được những lời tán dương, khiến danh tiếng của anh ta tại học viện Thiên Cơ lại được nâng lên một tầm cao mới
Thử hỏi có ai là Thánh Hiền, ai mà không mắc sai lầm, biết sai thì sửa, cải thiện quan trọng là ở điểm này.
Chỉ vẻn vẹn bốn ngày, ngoài việc thiếu giáo viên cấp cao ra thì toàn bộ học viện Thiên Cơ lại được bình yên như trước kia. Hơn nữa sự gắn kết giữa các học viên cũng tốt hơn trước, Khổng Hàm Tuấn cũng ngày càng hài lòng. Lúc trước định người này để kế tục, quả nhiên không làm ông ta thất vọng.
Trên mặt Khổng Hàm Tuấn chứa ý cười, ông ta đảo mắt. Chưa đợi ông ta lên tiếng, Khổng Tuấn Kiệt vốn im lặng đã chủ động nói trước: "Ba, con cũng ở lại để hỗ trợ Thanh Triều.
Khổng Hàm Tuấn gật đầu, tuy ông rất hài lòng với Hoàng Thanh Triều nhưng dù sao anh ta cũng còn quá trẻ, mà đây lại là lần đầu tiên tiếp nhận học viện Thiên Cơ. Cho nên để lại một người có kinh nghiệm để phụ trợ là thiết yếu, mà Khổng Tuấn Kiệt chính là người thích hợp cho lựa chọn này. "Cậu, cậu không đi theo cùng sao?"
Khổng Tuấn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Hà Tố Nghi nở nụ cười: "Cậu không đi, dù sao học viện Thiên Cơ bây giờ đang vào giai đoạn chờ hưng thịnh trở lại, một mình Thanh Triệu sợ chống đỡ không nổi. Cậu ở lại để trợ giúp cậu ấy!" "Vất vả cho con rồi, Tuấn Kiệt!" "San sẻ giúp ba vốn là bổn phận của con, việc gì phải nói vất vả chứ." "Ha ha, được! Tố Nghi, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
Ngoài cửa, để sư đã chờ sẵn từ lâu, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị xong. Khổng Hàm Tuấn và Hà Tố Nghi ngồi vào trong xe, xua tay tạm biệt với Hoàng Thanh Triều và rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoàng Thanh Triều mới lộ một nụ cười nhạt: "Anh, chúng ta trở về thôi."
Khổng Tuấn Kiệt thở dài: "Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của ba, tôi vốn còn muốn tổ chức mừng thọ cho ông ấy, không nghĩ tới... Haiz..." "Trong suy nghĩ của thầy, cô Tổ Nghi mới chính là món quà mừng thọ tốt nhất mà người nhận được... Khổng Tuấn Kiệt cười bất đắc dĩ: "Đúng vậy, thật sự đã lâu lắm rồi chưa thấy ông ấy cười vui vẻ như thế. Nghĩ lại thì, đứa cháu gái này của tôi đúng là có hơi bất hiếu... "Ha ha... Ông anh của tôi ơi, đừng thở dài nữa. Tiếp đến sư đệ còn cần sự trợ giúp của anh đây."
Dọc theo đường đi, Hà Tố Nghi hưởng thụ sự yên tĩnh bình dị này. Hai ông cháu dường như có những chủ đề bất tận để nói, Khổng Hàm Tuấn như muốn hỏi ra hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong từng ngày từ nhỏ đến lớn của Hà Tố Nghi, mà Hà Tố Nghi cũng không phiền chán ông ta lải nhải, cô luôn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Khổng Hàm Tuấn.
Cô biết rằng sự lải nhải này chứa đựng tình yêu sâu sắc của ông dành cho cô, từ bé cô đã không được hưởng cảm giác của tình thân cho nên cô rất quý trọng những khoảnh khắc này. Tình yêu thương của bề trên đối với mình, không giống so với tỉnh cảm với người yêu hay bạn bè.
Lúc Khổng Hàm Tuấn nghe đến lúc nhỏ Hà Tố Nghi bị mẹ kế ngược đãi, ông lão nho nhã chuyển sang vẻ đầy phẫn hận căm tức: "Thật quá đáng!" "Ba cháu làm ba kiểu gì thế! Ngay cả con gái mình cũng không chăm sóc được." "Ông... Ông ngoại..."
Hà Tố Nghi vội vàng vuốt ngực cho ông ta: "Ông ngoại đừng tức giận mà, lúc đó ba cháu cũng vì muốn chúng con có cuộc sống tốt hơn nên mới xem nhẹ gia đình. Nhưng dù sao thì bây giờ Tổ Nghi cũng đã rất tốt, ông không cần phải tức giận nha!" "Hừ! Hai mẹ con đó đáng bị thiên hạ phỉ nhổ."
Một thoáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Khổng Hàm Tuấn, người trí thức giận dữ trông như vô hình, cũng có thể khiến máu chảy thành sống.
Ông ta không nói quá, nếu lấy uy danh Khổng Hàm Tuấn mà muốn trừng trị hai mẹ con Hà Tố Di kia, thì cho dù họ không chết cũng sẽ không còn chốn dung thân cho bọn họ. "Được rồi ông ngoại, bọn họ cũng đã bị trừng phạt rồi, ông đừng tức giận nữa, tự chọc tức cơ thể mình không đáng!"
Khổng Hàm Tuấn thở dài một tiếng, ông trìu mến vuốt ve đầu Hà Tố Nghi rồi lại thương xót đứa cháu gái này. Thật không ngờ, từ nhỏ Hà Tố Nghi đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, đến lúc gả cho Diệp Phùng tình trạng này mới được cải thiện.
Nghĩ như vậy, bất mãn của ông ta đối với Diệp Phùng cũng đã giảm đi đáng kể.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Khổng Hàm Tuấn cũng muốn tát cho mình một cái, ông cũng tự trách chính mình. Nếu năm đó ông không ném bỏ con gái đi, hay nói ông có thể tìm được Hà Tố Nghi sớm hơn, thì con bé đâu phải chịu khổ nhiều thế chứ!
Càng thương xót cho Hà Tố Nghi thì hảo cảm của ông ta với Diệp Phùng càng thay đổi, nếu không phải Diệp Phùng thì e là cháu cưng của ông bây giờ vẫn còn chịu đựng trong cảnh khổ cực lầm than kia.
Bằng điểm này, sự phản kháng của Khổng Hàm Tuấn đối với cuộc hôn nhân giữa hai người họ đã giảm bớt một chút, nhưng sau đó ông lại khẽ cau mày. Diệp Phùng có thể vượt qua cửa của ông ta, nhưng cửa ải của lão bà bà kia chưa chắc đã dễ dàng như vậy. Dựa vào những hiểu biết của ông về bà ấy, bà là một người rất coi trọng chuyện gia cảnh...
Tuy Diệp Phùng rất giỏi, nhưng bối cảnh của anh thật không có gì đáng nói...
Dù đã bốn mươi năm không gặp nhau tính tình vị kia thì Khổng Hàm Tuấn rất rõ ràng. Nếu để bà ấy biết được Hà Tố Nghi phải chịu khổ ải nhiều năm như vậy, e rằng với tình tình nóng nảy của bà thì có thể sẽ dẫn cả nhà họ Đỗ đi tấn công Thiên Triều mất
Suy cho cùng, địa vị của bà ấy ở nhà họ Đỗ cũng không phải tầm thường