Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Kinh Dương nở một nụ cười tràn đầy đắng chát, cúi đầu với Diệp Phùng ư?
Với một tháng đàn ông vô dụng mình từng xem thường ư? Anh ta làm không được!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thế nhưng mọi chuyện đã tới nước này rồi, anh ta còn có thể làm sao? "Có thể cho tôi nợ thêm mấy ngày không?"
Mỗi một chữ toát ra khỏi cổ họng anh ta đều là một sự dày
Diệp Phùng cười rồi lắc đầu: "Không thế!" "Thế nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền đến vậy!" "Đó là chuyện của riêng cậu chủ Hướng đây!" "Quy tắc của đầu lôi đài, sau khi cuộc chiến kết thúc thì phải thanh toán sòng phẳng. Nếu cậu chủ Hướng đây không có tiền thì tôi chỉ có thể đi tìm gia chủ nhà họ Hướng đòi tiền thôi!" "Dù sao thì có biên lai bằng chứng của quyền đài các người, đường đường là hào môn nhà họ Hướng cũng đâu thể không nhận chứ đúng không?" "Không! Anh không thể di!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Kình Dương phản đối trong vô thức, nếu như Diệp Phùng đi thật thì mọi thứ đều toi đời!
Anh ta khẽ cản môi rồi nói: "Nói đi, cho dù là điều kiện gì thì tôi cũng đồng ý với anh, chi cần anh có thể cho tôi nợ thêm mấy ngày là được!" "Điều kiện gì cũng đồng ý à?" Diệp Phùng nở một nụ cười, anh nhìn xung quanh rồi nói một cách thản nhiên: "Tôi thấy cái vò. quyền đài dưới mặt đất này cũng không tệ, hay là anh lấy nó để gần nợ đì!" "Cái gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Kinh Dương trợn trừng mắt rồi nói: "Đây chính là kế hoạch của anh à?"
Diệp Phùng cười ha hả rồi hỏi ngược lại: "Thế nào, không được à?"
Không được à?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đương nhiên là không được rồi!
Mặc dù chợ Quý có rất nhiều sản nghiệp nhưng có lợi nhuận cao chỉ có mấy cái mà thôi. Mấy cái đó đều bị các dòng họ lớn cầm chặt trong tay. Mà quyền đài dưới mặt đất này chính là một trong số đó, nó vẫn luôn bị nhà họ Hướng khổng chết.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu như mất đi quyền đài thì địa vị của nhà họ Hướng trong chợ Quý sẽ tụt dốc không phanh, thứ mất đi không chỉ là tiền tài. Nếu cứ duy trì như thế thì rất có thể nhà họ Hướng sẽ bị dòng họ khác đá ra khỏi đây!
Mười bảy thể lực của chợ Quý mặc dù mặt ngoài thì vui vẻ hòa thuận với nhau, hơn nữa còn có thông gia với nhau nhưng trong lòng ai cũng hiểu rằng chỉ cần có cơ hội thì chẳng có ai sẽ nương tay cả!
Hướng Kinh Dương cần chặt răng rồi trả lời: "Không thể được!" "Ái chà, anh còn không vui cơ à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng nhếch miệng rồi cười: "Anh nhìn chỗ này đi, mặc dù diện tích khá lớn nhưng trang trí còn rách rưới, đều là gạch xanh ngói bể, ngay cả một khối đá cẩm thạch cũng chẳng có nào đáng giá ba mươi nghìn tỷ chứ?" "Tôi bằng lòng lấy cái giá ba mươi nghìn tỷ để mua lại thì anh nên vui mới đúng, còn có cái gì mà không hài lòng?" Hướng Kình Dương nghe vậy thì tức tới nỗi suýt chút nữa cần phải đầu lưỡi. Đúng thế, giá trị mặt ngoài của quyền đài này không đáng với cái giá ba mươi nghìn tỷ, dù là ba nghìn tỷ cũng không đáng. Nhưng nào có ai tính số kiếu này chứ? Vietwriter net website cập nhật truyện nhanh nhất
Không nói tới việc có quyền đài thì sẽ có được quyền nói chuyện trong chợ Quỷ, chỉ tính riêng lợi nhuận mỗi tháng mà quyền đài này mang lại cho nhà họ Hướng đều không dưới mấy nghìn tỷ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hơn nữa đây còn là mua bán không lời!
Vừa nghe thì thấy ba mươi nghìn tỷ là rất nhiều. Thế nhưng đổi với quyền đài mà nói thì chỉ cần ba năm là bọn họ có thể kiếm được ba mươi nghìn tỷ, chỉ cần chợ Quỷ không biến mất thì quyền đài cũng sẽ không biến mất, đây chính là cái máy hút tiền! "Anh suy nghĩ kỹ chưa cậu chủ Hướng? Nếu như anh không đồng ý thì tôi đành phải đi tới chỗ gia chủ nhà họ Hướng để lấy nợ vậy!" "Anh!"
Trong đôi mắt của Hướng Kinh Dương lộ ra vẻ lạnh lùng: "Anh muốn lấy quyền đài, nhưng anh cho rằng tôi đưa nó cho anh là anh có thể kinh doanh rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Quyền đài dưới mặt đất là một miếng mồi ngon, có rất nhiều người thèm thuồng. Nếu không có thực lực thì không thể nào giữ vững được cái máy hút tiền này! "Chuyện này không cần cậu chủ Hướng lo lắng, cho dù ngày mai nó có bị người khác giành thi tôi cũng vui lòng!" "Có một câu nói rằng ngàn vàng khó mua được niềm vui của tôi! Chỉ cần chỗ này không thuộc về nhà họ Hướng nữa thì tôi đã vui rồi!" "Diệp Phùng!"
Hướng Kinh Dương gâm nhẹ một tiếng rồi nói: "Làm việc đừng nên làm một cách tuyệt tình như thế!" "Chang lẽ giữa tôi và anh còn gì giảng hòa được à?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng hỏi ngược lại, ánh mắt của anh có chút lạnh lùng: "Tôi không có nhiều thời gian để giáng co với anh như thể này. Một là đưa quyền khống chế quyền đài cho tôi nếu, hai là tôi đi tới nhà họ Hướng để đòi nợ. Cậu chủ Hướng tự lựa chọn đi!"
Trong mắt Hướng Kình Dương lóe lên một sự do dự. Nếu như đưa quyền khổng chế quyền đài cho Diệp Phùng thì chỉ cần mình giấu diểm tốt trong thời gian ngắn nhà họ Hưởng sẽ không biết được. Trong khoảng thời gian này mình hoàn toàn có thể tìm cách để giành quyền đài lại từ trong tay của Diệp Phùng. Nhưng nếu để cho Diệp Phùng đi tới nhà họ Hướng đòi nợ thì mọi chuyện đều không thể che giấu được nữa! "Được! Tôi đưa nó cho anh!"
Rất nhanh sau đó sổ đỏ và hiệp nghị đã được lấy ra. Diệp Phùng xem những điều khoản chuyển nhượng xong thì lấy bút ra ký tên. Anh gật đầu với vẻ hài lòng: "Dua theo những gì chúng ta đã nói thì nợ nần giữa chúng ta đã được xóa bó!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hướng Kinh Dương nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: "Đây là một cái máy hút tiền, tôi hi vọng rằng anh có thể giữ được nó!" "Chúng ta đi. "Cậu chủ Hướng đợi đã!" "Cái gì nữa! Còn có chuyện gi à?" "Cậu chủ Hướng quên chuyện gì đó rồi đúng không?"
Diệp Phùng nở một nụ cười rồi nói tiếp: "Tôi nhở rằng anh từng nói nếu tôi thắng thì sẽ tặng cho tôi cây linh chi tím kia. Cho nên tôi cầm linh chi tím kia đi, cậu chủ Hướng cũng đừng quên giao tiền hàng ba mươi tỷ kia đó nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phụt!
Hướng Kinh Dương tức tới nỗi muốn hộc máu, trái tim anh ta đau thắt lại mà nhìn theo bóng lưng Diệp Phùng rời khỏi đây. Cập nhật chương mới nhất tại Vietwritern et
Diệp Phùng, anh chờ đó cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cho tới bây giờ còn chưa có ai có thể để cho Hướng Kinh Dương chịu nỗi nhục lớn như thế này mà còn sống bình yên vô Trong một căn biệt thự vô cùng xa hoa ở kinh đô, trong căn sự! phòng ngập mùi thuốc, Diệp Phùng từ từ rút cây châm cuối cùng trên người Hạ Chúc rồi nói: "Đã trừ hết độc tính, chỉ cần uống một tháng thuốc tôi đưa cho cậu thì có thể tiêu trừ độc tố trong cơ thể"
Hạ Thuyền quỳ xuống rồi nói: "Học trò cảm ơn ân cứu mạng của thầy!" "Được rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng đỡ anh ta dậy rồi đưa hiệp nghị cho anh ta: "Cho cậu cái này!"
Hạ Thuyền nhận lấy rồi đột nhiên giật minh, sau đó kêu lên với vẻ kích động: "Thầy ơi, hiệp nghị này của thầy tới đúng thời điểm quá!" "Có nó thì tôi hoàn toàn có thể làm lại từ đầu trong thời gian ngắn. Đến lúc đó tôi cũng không cần sợ sự ép buộc của hai nhà Từ Hướng nữa!"
Diệp Phùng cười một tiếng rồi nói: "Dựa vào các mối quan hệ của anh ở kinh đô thì tôi tin rằng anh có thể kinh doanh quyền đài dưới mặt đất rất tốt, nhưng mà..." Đột nhiên Diệp Phùng trở nên nghiêm túc: "Có một số tập tục của quyền đài cần anh tự mình đi dọn dẹp một chút."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đương nhiên là Hạ Châu hiểu được Diệp Phùng đang nói về chuyện nhà họ Hướng chẳng thèm để ý tới tính mạng con người mà kiếm tiền nên vội vàng nói: "Thầy yên tâm, tôi sẽ lấy tính mạng của mình ra mà đảm bảo, chắc chắn sẽ không làm chuyện vi phạm tới luân thường đạo đức
Diệp Phùng gật đầu rồi nở một nụ cười mà nhìn Hạ Châu. "Tôi tin anh. Học trò của Diệp Phùng tôi đều là rồng trong biển người!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay lúc đó ở nhà họ Từ!
Hướng Kinh Dương đấm một củ lên mặt bàn rồi nói với vẻ giận dữ: "Diệp Phùng! Tôi nhất định phải giết chết anh!"
Từ Kiệt cũng nói với vẻ mặt u ám: "Hướng Kình Dương, chắc chắn phải giết Diệp Phùng nhưng bây giờ chưa phải là lúc!" "Tôi không chờ được nữa rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đột nhiên Hướng Kình Dương quay đầu lại, trong đôi mắt anh ta ngập tràn những tơ máu: "Anh có biết lần này tôi lỗ bao nhiêu tiền không?" "Ba mươi nghìn tỷ! Trọn vẹn ba mươi nghìn tỷ! Trừ cái đó ra còn quyền khống chế quyền đài dưới mặt đất!" "Anh cũng biết đối với nhà họ Hướng mà nói thì quyền đài dưới mặt đất có ý nghĩ gì mà! Nếu trong thời gian ngăn không bù đắp được lỗ hổng này, rồi bị dòng họ phát hiện thì vị trí người thừa kế của tôi sẽ không còn nữa! Anh có hiểu không?"
Từ Kiệt cũng trầm mặt xuống: "Đây đều là do gặt bão, còn trách ai được nữa?" cậu gieo gió "Bây giờ nhà họ Khúc đang che chở cho Diệp Phùng, một khi động tới anh ta thì mọi kế hoạch chúng ta chuẩn bị trước đó đều sẽ phí công nhọc sức!" "Tôi không lo được nhiều như thế!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dường như Hướng Kình Dương đã điên rồi: "Ngày kia, chính là thời gian mà anh và Khúc Tiểu Nghệ đính hôn, cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet