"Khoảng nửa năm trước, có một lần tôi ra khơi đánh bắt cá đã gặp phải cơn bão. Sau đó, tôi buộc phải chạy trốn đến một hòn đảo hoang nhỏ để tránh nạn. Và cũng là ở đó, tôi đã gặp cô ấy...
Lúc nhắc đến cô ấy, trên mặt Đỗ Ninh Phong không hiện lên vẻ hèn yếu mà ngược lại toát ra một chút ấm áp... "Có lẽ duyên phận chính là một thứ kỳ diệu như vậy. Sau ba ngày ở trên đảo chúng tôi đã yêu nhau. Tôi nói cho cô ấy biết tôi là người của nhà họ Đỗ và tôi hứa với cô ấy rằng cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy. Sau khi sóng gió qua đi, tôi còn chưa kịp dẫn cô ấy rời đi thì chúng tôi đã phải chào đón một vài vị khách không mời mà đến. “Thì ra cô ấy đến từ nhà họ Hồ, là một đứa con thứ không được đối xử tốt. Vì để thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc nên chúng tôi mới có thể gặp nhau trên đảo. Mà người ngăn cản chúng tôi chính là người nhà họ Hồ đang truy đuổi cô ấy. Nhưng mà khi đó tôi đã yêu cô ấy rất sâu đậm thì làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị người của nhà họ Hồ mang đi được chứ? Tuy nhiên, với sức lực của một mình tôi sao có thể chống lại bọn họ được? Vào lúc tôi mất hết hy vọng thì có một người trong nhà họ Hồ đã cho tôi một ý kiến."
Đỗ Ninh Phong ngẩng đầu lên và nhìn vị thuốc trong tay Diệp Phùng: "Người đó đưa cho tôi bình thuốc này, nói chỉ cần tôi có thể âm thầm tất cả mọi người trong hệ chính của nhà họ Đỗ uống thì bọn họ sẽ tác thành cho hai người chúng tôi, thả cho chúng tôi cao chạy xa bay. Lúc đầu đĩ nhiên là tôi không đồng ý nhưng mà đảm súc sinh đó lại dám ra tay với cô ấy. Tôi tôi..
Lúc nhắc tới đây, rõ ràng cảm xúc của Đỗ Ninh Phong đã có chút kích động. Diệp Phùng thản nhiên nhìn anh ta rồi nói tiếp lời của anh ta: "Vì thế anh đã vì người phụ nữ mình yêu mà mặc kệ tính mạng của tất cả người thân trong nhà họ Đỗ, đúng không?" "Không... không phải đầu.
Đỗ Ninh Phong ra sức lắc đầu: "Nhà họ Hồ nói với tôi rằng đây chỉ là loại độc dược làm cho người ta trở nên yếu đi, chứ không hại đến tính mạng con người. Nhưng mà để cho cẩn thận nên lúc lấy được thuốc, tôi đã uống thử một ngụm. Khi đó tôi còn suy nghĩ, nếu đây thật sự là loại độc dược có thể giết người vậy thì tôi chết rồi mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt. Kết quả thật sự đúng như lời nhà họ Hồ nói, sau khi uống xong cả người trở nên suy yếu, không phải là loại thuốc độc giết người gì hết. "Sau khi núi lửa dưới đáy biển phun trào, đảo khoảng được hình thành, nhà họ Hồ lại bí mật truyền tin cho tôi. Nói nếu tôi có thể giúp bọn họ làm được chuyện này thì bọn họ sẽ để hai người chúng tôi cao chạy bay xa, nên... tôi... tôi... "Haizz..."
Diệp Phùng thở dài một tiếng. Nghe đến đây, anh cũng có thể biết rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi. Nhìn Đỗ Ninh Phong cúi đầu với gương mặt đầy căm phẫn. Tuy anh cũng không muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng dựa vào lời nói của Đỗ Ninh Phong thì nhìn thế nào cũng thấy giống như nhà họ Hồ đã bày ra một cái bẫy để tính kế với nhà họ Đỗ. "Khinh Lâm, đưa anh ta xuống, trông coi cho cẩn thận.
Lúc này, Đỗ Ninh Phong lại ngẩng đầu lên rồi nhìn vẻ mặt hờ hững của Diệp Phùng: "Diệp Phùng, tôi cầu xin hãy anh nể tình em gái Tổ Nghi của tôi. Chuyện này nhất định không thể để liên lụy đến gia đình tôi. Ai làm người đó chịu, cho dù anh có muốn giết tôi thì tôi cũng không hề oán hận.
Sau khi đưa Đỗ Ninh Phong đi, tấm rèm sau lưng anh bông có người kéo ra. Đồ Chị Tú từ bên trong bước ra ngoài với vẻ mặt nhăn nhỏ. Thấy vậy, Hà Tố Nghi đi tới và đỡ lấy bà: "Bà ngoại, bà đi chậm một chút... "Ai, thật không thể nghĩ đến, vậy mà lại là đứa nhỏ Ninh Phong này.”
Trong mắt Đỗ Chi Tủ chợt hiện lên một chút thương xót. Tuy ngày thường bà là một người hà khắc, nhưng đối với mỗi người của nhà Đỗ mà nói Đỗ Chi Tủ đều đối xử như con của mình. Khi con làm sai thì sao bà có thể không cảm thấy đau lòng, buồn bã cho được? "Diệp Phùng, cháu nghĩ sao về chuyện này?" “Bà cụ Đỗ, cháu cảm thấy có lẽ nhà họ Hồ đã sớm bày mưu tính kế tất cả những chuyện này từ lâu rồi.
Diệp Phùng không nói ra một cách rõ ràng, nhưng mà những người ở đây đều là người thông minh, dĩ nhiên là có thể hiểu được ý trong lời nói của anh. Một cô gái mà lại có thể tự mình chạy trốn khỏi nhà họ Hồ, hơn nữa lại trùng hợp gặp Đỗ Ninh Phong bị dạt vào một hòn đảo trên vùng biển vô tận.
Ngoài ra, không phải Diệp Phùng khinh thường người khác, nhưng với điều kiện của Đỗ Ninh Phong thì Diệp Phùng thực sự không thể thấy anh ta có chỗ nào có thể thu hút con gái. Đương nhiên nếu tất cả những chuyện này đều do nhà họ Hồ sắp xếp từ trước, vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích một cách rõ ràng. "Bà cụ Đỗ, cháu đã kiểm tra rồi. Vết thương trên người Đỗ Duy Đạt và Đỗ Duy Nam chỉ là một vài vết thương ngoài da. Hơn nữa, bọn họ bị tiêu hao một chút nội lực cho nên mới hôn mê bất tỉnh, sẽ không tổn thương đến tính mạng. Chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể dần phục hồi."
Đỗ Chi Tú gật đầu rồi nhìn anh với ánh mắt biết ơn "Diệp Phùng, vất vả cho cháu rồi. Thật không ngờ, thật không ngờ nhà họ Đỗ còn chưa giúp được gì cho cháu thì cháu đã giúp nhà họ Đỗ rất nhiều."
Diệp Phùng khẽ cười, còn chưa nói gì thì Hà Tố Nghi ở bên cạnh đã lập tức nói thay: "Bà ngoại, bà nói cái gì vậy? Chúng ta đều là người một nhà mà. Nếu đã là người một nhà thì không nên tính toán công lao giúp đỡ lẫn nhau. Vậy mới là người một nhà chứ!”
Đỗ Chi Tú sửng sốt một lát sau đó nở một cười hiền hòa: "Đúng vậy, người một nhà, đều là người một nhà cả!” "Nếu mọi chuyện đã kết thúc, vậy thì hai đứa cứ ở lại chỗ bà ngoại một quãng thời gian”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Phùng nghiêm túc: "Bà cụ Đỗ, cháu cảm ơn ý tốt của bà. Nhưng tối mai chúng cháu phải rời đi rồi.”
Đỗ Chi Tú sửng sốt: "Tối mai sao? Sao sớm vậy?”
Hà Tố Nghi nhìn Diệp Phùng một cái, sau đó gật đầu rồi thay anh giải thích: "Trong công ty còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Hơn nữa, Thi Nguyệt cũng sắp được nghỉ rồi. Mà đúng rồi bà ngoại, bà vẫn chưa gặp Thi Nguyệt phải không? Hay bà về cùng với bọn cháu đi “Cả nhà chúng ta cùng nhau đoàn tụ, có được không?”
Trên mặt Đỗ Chi Tủ cũng lộ ra vẻ khát khao vô tận. Tuy nhiên, trong mắt bà vẫn hiện lên vẻ đấu tranh, cuối cùng khẽ thở dài: “Haiz, bây giờ bà ngoại không thể đi được.”