Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468: Chưa có chỗ ăn com sao?




Gương mặt của Vũ Thiếu Bảo đột nhiên biến thành màu gan lợn, anh ta rất đã tốn rất nhiều công sức, không dễ gì mới có thể mời Ban nhạc Hoàng gia Phương Tây đến đây, vậy mà lại để một tên nông dân cặn bã của đối phương giết chết trong chớp mắt



Điều này là không thể được!. Đối phương chỉ là một tên vệ sĩ cặn bã, hạng cùng đinh, cho dù là đến từ nhà họ Khúc của thủ đô cũng không thể nào có thanh thế lớn như vậy được



Cứ tưởng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng không ngờ vừa lên đã bị Diệp Phùng đánh một cái không kịp phòng bị



Mọi chuyện đến mức này rồi, sắc mặt anh ta đột nhiên cũng có chút không nhịn được, mất đi hình tượng, anh ta trầm giọng nói: “Cho dù có giỏi hơn nữa thì có tác dụng gì chứ? Đó cũng chỉ là một người thổi kèn mà thôi! Một tên cặn bã, khó mà có thể lên thiên đường được!” “Cậu Vũ! Con người nếu đã không có văn hóa thì nên đọc sách nhiều hơn!” “Tôi bổ sung kiến thức cho cậu một chút, đây chính là văn hóa âm nhạc thuần túy và truyền thống nhất của dân tộc chúng ta. Hàng ngàn năm nay, cho dù có cao quý như Vương Tôn Công Khanh cũng không thể nào thiếu sự tồn tại của bọn họ được, cho dù là cậu chủ nhà họ Vũ như cậu, thì một trăm năm sau cũng phải nhờ họ tiễn cậu đi đấy!” “Anh!” “Còn nữa, cậu nói bọn họ khó mà được lên thiên đường, vậy thì tôi nói thêm cho cậu một chuyện nữa!"



Diệp Phùng hoàn toàn không cho anh ta cơ hội để nói chuyện, nói tiếp: “Một số người cầm quyền lớn nhất ở nước ta, lúc họ kết hôn thì tất cả đều do ban nhạc của thầy Lý diễn tấu từ đầu đến cuối. Hay là cậu nghĩ rằng thân phận của cậu còn cao hơn những người đó?"



Vũ Thiếu Bảo vừa định mở miệng nói, Diệp Phùng đã trực tiếp chặn hết những lời của anh ta.



Cho dù nhà họ Vũ của anh ta muốn phong làm vương ở biên giới, cho dù gan của họ có lớn đến đâu thì họ cũng không dám nói mình có thể so sánh với những người nói trên.



Cũng may đã bị Diệp Phùng lừa một lần, lần này hai tay Vũ Thiếu Bảo cũng chuẩn bị sẵn sàng, giận dữ nói tiếp: “Hôm nay là một ngày vui, rất nhiều khách quý đều tập trung ở đây, anh định chiêu đãi những vị khách quý này như thế nào?”. Lúc này, Kiều Chấn Nam, người từ nãy đến giờ vẫn đứng nhìn bọn họ cũng tiếp lời, lạnh lùng nói: “Việc này thì không cần cậu phải lo lắng!” “Nhà họ Tưởng đã sớm đặt trước toàn bộ sảnh tiệc của khách sạn Kim Long để chiêu đãi các vị khách quý đến hôm nay!



Khóe miệng của Vũ Thiếu Bảo nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường: "Hừ, thị trưởng Kiều, e rằng, chính là nhà họ Tưởng phải trả tiền đặt khách sạn này rồi!”



Kiều Chấn Nam hừ lạnh một tiếng: "Nhà của cậu Vũ chuyển đến bãi biển từ lúc nào vậy? Chuyện cần cũng nhiều thật đấy?" “Cậu không phải lo chuyện ai là người trả tiền, đương nhiên chúng tôi sẽ tiếp đãi những người khách quý này thật tốt, khiến bọn họ được hài lòng!”



Vũ Thiếu Bảo lại nở một nụ cười rất kỳ lạ: “Tôi sợ rằng, chuyện này khó mà theo ý anh được...



Sau đó, một người thuộc hạ nhà họ Tưởng hốt hoảng chạy đến, trực tiếp đứng trước mặt Tưởng Huy, nói: “Ông chủ, có chuyện không hay rồi!”



Tưởng Huy cau mày mắng: “Hốt hoảng như vậy, ra thể thống gì chứ?” “Người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo cho đấy! Có chuyện gì thì từ từ nói!”



Người thuộc hạ nuốt một ngụm nước miếng, nôn nóng nói: “Vừa rồi ông chủ của khách sạn Kim Long gọi điện thoại tới. Tất cả đầu bếp trong khách sạn của họ đều bị ngộ độc thực phẩm rồi. Bây giờ họ không thể nào làm một trăm bàn tiệc mà chúng ta đã đặt trước được!" “Gì chứ?"



Sắc mặt của Tưởng Huy cũng đột ngột thay đổi!



Đường đường là một khách sạn năm sao, một khách sạn hơn mười năm tuổi, mà tất cả đầu bếp của họ đều bị ngộ độc thực phẩm sao?



Làm sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?



Ông ta nhìn Vũ Thiếu Bảo như một phản xạ có điều kiện, Vũ Thiếu Bảo cười với vẻ mặt vô tội: “Chú Tưởng nhìn tôi như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ chú cho rằng chuyện ngộ độc đó là do tôi gây ra sao?"



Tưởng Huy hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh!



Ông ta không biết đầu bếp có bị ngộ độc thức ăn hay không, nhưng ông ta biết ở thành phố Đức Hùng có thể có loại bản lĩnh này, dám đối đầu với nhà họ Tưởng của ông ta, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Vũ Thiếu Bảo mà thôi "Hừ! Chẳng lẽ không có khách sạn Kim Long thì bữa cơm này nhà họ Tưởng chúng tôi không diễn ra được sao? Thành phố Đức Hùng có biết bao nhiêu khách sạn chứ!”



Nói xong ông ta liền lấy điện thoại ra bấm một lúc, sắc mặt dần dần thay đổi!



Toàn bộ thành phố Đức Hùng, không kể đến những khách sạn năm sao, cho dù là khách sạn lớn có thể chiêu đãi một trăm bàn, tất cả đều đã được đặt hết rồi! “Chú Tưởng, chú cũng đừng tốn thêm sức làm gì nữa!”



Giọng nói Vũ Thiếu Bảo vang lên: “Tôi đã đặt hết tất cả các khách sạn nổi tiếng ở thành phố Đức Hùng này rồi!” “Gì chứ?"



Vẻ mặt của Kiều Chấn Nam đang đứng bên cạnh chợt thay đổi, nhìn chằm chằm Vũ Thiếu Bảo, lạnh lùng nói: “Cậu... Vũ Thiếu Bảo! Cậu đây là có ý đồ phá đám sao?" “Thị trưởng Kiều hiểu lầm rồi!” “Hôm nay tôi đến đây với thái độ muốn đính hôn với Anh Nhi, làm sao có thể phá đám được chứ?" “Về việc đặt nhiều khách sạn như vậy, là vì hôm nay tôi rất vui nên tôi quyết định chiêu đãi tất cả người dân của thành phố Đức Hùng. Chẳng lẽ, không được sao?" “Cho dù thị trưởng Kiều và chú Tưởng, một trường là thị trưởng, một người là người giàu có nhất, nhưng mua bán là chuyện tự do, ai đến trước thì được phục vụ trước, không lẽ chuyện này có vấn đề gì sao?" “Cậu!” “Được chứ! Đúng là rất được!"



Diệp Phùng trầm giọng trả lời: “Cậu Vũ có tiền muốn làm gì cũng được, ai dám nói gì chứ?" “Chỉ là cậu Vũ đã làm sai một việc. Hôm nay là ngày Anh Nhi đính hôn, nhưng không liên quan gì đến cậu cả." “Ồ, vậy thì tiếc quá... Cập nhật chương mới hất tại Truy ện88.net



Vẻ mặt tiếc nuối hiện rõ trên gương mặt của Vũ Thiếu Bảo: “Tôi đã lấy danh nghĩa đính hôn của mình để đặt hết tất cả các khách sạn ở thành phố Đức Hùng này. Nếu người đỉnh hôn không phải tôi thì tôi sẽ rất không vui. Những lúc không vui thì tôi càng phải mời tất cả người dân dùng một bữa ăn thịnh soạn để trút bỏ sự không vui của mình.” “Nhưng mà những người khách của nhà họ Tưởng đương nhiên không nằm trong số những khách mời của tôi. Vậy chú chuẩn bị cho họ ăn gì vậy?”



Một vấn đề lớn đã xuất hiện trên người Diệp Phùng!



Mọi người đến để chúc mừng chuyện vui, nếu như chuyện ăn cũng lo không được thì chắc chắn họ sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người!



Nhưng toàn bộ khách sạn ở thành phố Đức Hùng đã bị Vũ Thiếu Bảo đặt trước rồi, họ căn bản không có cách nào sắp xếp ổn thỏa cho những vị khách này cả!



Nói một cách đơn giản, bọn họ không thiếu chỗ, toàn bộ trang viên nhà họ Tưởng lớn như vậy, sắp xếp một trăm cái bàn không có vấn đề gì cả, tổ chức tiệc ở nhà họ Tưởng cũng không đến nỗi khiến bọn họ nhục nhã, nhưng mà bây giờ thứ mà bọn họ đang thiếu chính là nguyên liệu và đầu bếp để nấu ăn!



Những vị khách này đều là những nhân vật lớn, không những phải cho bọn họ ăn, mà còn phải cho bọn họ được ăn ngon!



Đây là vấn đề lớn nhất mà họ đang phải đối mặt



Nếu như thực sự không thể cho những vị khách này được ăn ngon thì không chỉ Diệp Phùng mà cả nhà họ Tưởng đều sẽ bị chế cười!



Vũ Thiếu Bảo như thể đã ăn chắc bọn họ, bước đến trước mặt Diệp Phùng như một người chiến thắng, đừng từ trên nhìn xuống, bắt đầu chế giễu: "Ai da, thật là ngại quá, tôi không cẩn thận đặt hết tất cả khách sạn rồi!” “Nhưng mà, trên đường này vẫn có rất nhiều tiệm bánh bao và mì kéo. Hay là sắp xếp cho những vị khách này vào đó, tôi thấy cũng có thể ngồi được đấy, anh cảm thấy thế nào?"



Nếu thực sự làm như vậy thì sau này nhà họ Tưởng không dám ra ngoài gặp ai ở thành phố Đức Hùng này nữa! "Hay là, anh thử cầu xin tôi đi, có khi tôi sẽ cân nhắc đấy, tôi sẽ hủy một hai khách sạn nào nào đấy, để lại cho anh nhé?”



Diệp Phùng nhướng mày lên rồi cười nhẹ: “Cầu xin cậu sao, vậy thì thôi đi! “Tôi vẫn thích tự mình làm việc của mình hơn!”



Nói xong, anh nói với Tưởng Huy: “Trong trang viên có chỗ nào có thể sắp xếp được một trăm cái bàn không?”



Tưởng Huy hơi do dự, nói: “Cũng có, nhưng mà chúng ta vốn dĩ không chuẩn bị trước. Đặt bàn ăn thì được, nhưng nguyên liệu và đầu bếp thì..."



Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Nguyên liệu và đầu bếp không cần lo lắng, chúng tôi đã chuẩn bị xong những thứ này rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK