*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đương nhiên là anh phải ký rồi, tương lai anh có thể là người thừa kế của nhà họ Hạng, toàn bộ nhà họ Hạng đều do anh nắm quyền, tất cả tài sản có liên quan đến nhà họ Hạng đều thuộc về anh, bà Thẩm, tôi nói rất đúng phải không?"
Diệp Phùng cười híp mắt nói, nhất thời sắc mặt của Thẩm Tuyết Lan liền trở nên hết sức khó coi, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Phùng có thể mời Hồ Thái Nam tự mình đến đây, hơn nữa còn không tiếc chi ra số tiền lớn một nghìn năm trăm tỷ, chiếm đoạt mỏ vàng của nhà họ Thẩm và tặng cho anh!
Cứ như vậy, mọi sự sắp đặt trước đây của bà ta đều trở thành trò cười, điều quan trọng chính là, nếu như bây giờ ở trước mặt mọi người bản thân mở miệng đồng ý thì vừa lấy được hạng mục này lại vừa có thể thừa nhận thân phận thừa kế của Hạng Thiếu Quân!
Nhìn Hạng Thiếu Quân ngây ngốc cầm bút ký hợp đồng, Hồ Thái Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Phùng một lần nữa, mở miệng nói: “Những chuyện mà Đế Sư Diệp dặn dò, lão già này đã làm xong, vậy tiếp theo, lão già ở nhà họ Hồ đợi Đế Sư Diệp đến thăm!"
Diệp Phùng hơi chắp tay: “Cảm ơn gia chủ Hồ đã giúp đỡ, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, nhất định tôi sẽ đến thăm ông!"
"Ha ha.. Được!"
Sau khi tiễn Hồ Thái Nam đi, lập tức Thẩm Tuyết Lan thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười khen ngợi, nhanh chóng nói: “Thiếu Quân, quả nhiên tôi không nhìn lầm anh, một hạng mục lớn như vậy mà có thể giành về cho nhà họ Hạng, công lao này, nhất định tôi sẽ ghi nhớ!"
"Giao hợp đồng cho tôi, ngay ngày mai tôi sẽ sắp xếp người bắt đầu khởi công!”
Nhìn thấy Thẩm Tuyết Lan đưa tay ra muốn lấy hợp đồng, Diệp Phùng bước tới túm lấy tay bà ta nói: “Bà Thẩm, hình như bà đã hiểu lầm chuyện này rồi, mỏ vàng này là do gia gia chủ họ Hồ tặng cho tôi, bà và nhà họ Hạng không hề liên quan đến bất cứ thứ gì cả."
Ngay lập tức Thẩm Tuyết Lan thay đổi sắc mặt: “Diệp Phùng, cậu nói như vậy là có ý gì?”
“Ý nghĩa chính là, tôi đồng ý chia lợi nhuận trong mỏ vàng này cho nhà họ Hạng, bởi vì mặt mũi của Hạng Trùng và Hạng Thiếu Quân, đó là tình cảm của tôi, tôi không hề muốn phân chia, mà chỉ là trách nhiệm của tôi! Bà có hiểu không?"
Nhất thời sắc mặt của Thẩm Tuyết Lan trở nên tái nhợt, Diệp Phùng đang nắm trong tay cái mỏ vàng này, không nghi ngờ gì nữa là nắm trong tay túi tiền của hầu hết người nhà họ Hạng, cứ như vậy, coi như nếu bọn họ không muốn ủng hộ tiền cho Hạng Thiếu Quân thì sợ rằng không muốn cũng không được!
"Diệp Phùng!"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Chính Lương truyền đến: “Anh đang đắc ý cái gì chứ! Mặc dù tôi không biết anh đã hứa những gì với gia chủ họ Hồ, nhưng thật ra để ông ta chịu móc ra một nghìn năm trăm tỷ tặng cho anh, nhưng dù sao đó cũng là tiền của nhà họ Hồ, không liên quan gì đến anh, anh cũng chỉ là thứ rác rưởi bị bỏ đi mà thôi!"
Đối với sự sỉ nhục này, Diệp Phùng chỉ khẽ mỉm cười: “Cậu chủ Thẩm, có phải anh đã quên một chuyện rồi không?"
Vừa nói anh vừa chỉ vào đầu của Thẩm Chính Lương: “Tôi sẽ lấy mỏ vàng này, dựa theo những lời nói táo bạo trước đây của cậu chủ Thẩm, như vậy bây giờ, tôi có nên lấy đầu của anh xuống để làm cầu đá hay không?"
Đôi đồng tử của Thẩm Chính Lương co lại, ánh mắt hiện lên sự tức giận: "Diệp Phùng! Anh là cái thá gì, đầu của Thẩm Chính Lương tôi còn ở đây, tôi cho anh ba lá gan, anh có dám lấy đầu của tôi xuống không?"
"Anh có dám không?"
"Haha."
Diệp Phùng trợn tròn mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia giết người, nhếch môi vô cùng lạnh lẽo: “Anh dám hỏi tôi có dám không hay sao?”
Sát khi giết người trên người Diệp Phùng càng ngày càng nặng, mà tay Thiên Lang đang giấu ở phía sau lưng, trong nháy mắt một ánh sáng lạnh lẽo xoẹt qua, kèm theo một tiếng hét, Thẩm Chính Lương bị Thiên Lang đạp ngã xuống đất, phía trên đầu còn có một cái dao găm!
"Diệp Phùng! Anh muốn làm gì!"
Thẩm Tuyết Lan đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nếu như Thẩm Chính Lương thực sự gặp chuyện gì ở thành phố Hạng Vương thì bản thân bà ta cũng khó có thể tránh khỏi tội lỗi!
“Cậu ta là cậu chủ của nhà họ Thẩm, nếu anh dám động cậu ta, anh sẽ đối mặt với sự tức giận của toàn bộ người nhà họ Thẩm, đến lúc đó anh có thể gánh chịu hậu quả không?"
Vẻ mặt của Diệp Phùng không chút thay đổi, anh cười to, trong đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Tên đời này, chưa có hậu quả nào mà Diệp Phùng tôi không thể gánh chịu được!"
Tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ngang ngược, uy phong của Đế Sư, vô cùng oai phong lẫm liệt!
Anh là Đế Sư, mọi người đều phải nghe theo!
Con dao găm trên tay của Thiên Lang hơi ấn xuống, trên cổ Thẩm Chính Lương đã xuất hiện vết máu, gương mặt của Thiên Lang hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ cần Diệp Phùng ra lệnh, anh ta không quan tâm ai dưới quyền mình, kể cả là người nào đó có địa vị cao, anh ta cũng không do dự mà lấy đầu của Thẩm Chính Lương xuống!
Bởi vì thầy chính là đức tin của anh ta!
Ngay lúc đó Thẩm Chính Lương đã biết sợ! Thật sự rất sợ!
Anh ta không nhìn thấy bất kỳ sự sợ sệt nào trên gương mặt của Diệp Phùng, những gì anh ta thấy chỉ là một sự lạnh lùng vô tận!
Anh ta là cậu chủ của nhà họ Thẩm, cao cao tại thượng, hưởng vô số vinh hoa phú quý, nhưng mà người giàu thì sợ chết, anh ta cũng không ngoại lệ!
"Thiên Lang! Anh còn chần chừ làm cái gì, thầy đứng ở đây lâu như thế này cảm thấy rất mỏi chân!”
"Không! Không được!”
Đứng trước sinh mệnh của chính mình, Thẩm Chính Lương buông bỏ tất cả kiêu ngạo, dưới hàng trăm con mắt đang nhìn, nghiến răng nghiến lợi ngước cổ lên cầu xin: "Diệp... Đế Sư Diệp, tôi...