Chương 583: Hải tộc, nhà họ Hạ
Cậu chủ đẹp đế quý giá vênh vang đắc ý nhìn Diệp Phùng, người Hải Tộc đối với người ở bên ngoài tự xưng có một loại cảm giác cao quý tự nhiên.
Đẳng cấp ở bên trong Hải Tộc lại càng nghiêm minh hơn, đối với thân phận của cậu chủ đẹp đẽ quý giá kia không có bao nhiêu người có thể được anh ta để ở trong mắt, về Diệp Phùng mặc dù khuôn mặt bình thường nhưng mà khí thế tản ra ở trên người anh làm cho cậu chủ đẹp để quý giá cảm thấy rất không thoải mái.
Đúng vậy, mặc dù anh ta không muốn thừa nhận nhưng mà anh ta lại có thể cảm nhận được cảm giác áp bức từ trên người Diệp Phùng, điều này làm cho một người vẫn luôn tự xưng là cao quý bướng bỉnh như anh ta tuyệt đối không thể tiếp nhận được "Cậu chủ của chúng tôi đang hỏi anh đấy, còn không mau quỳ xuống trả lời?!"
Một người giúp việc ở bên cạnh cậu chủ đẹp đế quý giá lạnh lùng quát
Quỳ xuống trả lời?
Diệp Phùng nhếch khóe miệng, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh cũng nhạy cảm cảm nhận được vẻ thù hằn ở trên người đối phương, mặc dù không biết tại sao lại có sự thù hằn này nhưng mà Diệp Phùng cũng không để vào trong mắt, anh tìm đến nhà họ Đỗ để hợp tác đừng nói một thằng nhóc không biết từ đầu xuất hiện xem như ngay cả con trưởng của nhà họ Đỗ thì anh đường đường là để sư làm tấm gương sáng cho thế giới, trong thế giới chỉ cần Diệp Phùng không nguyện ý thì làm gì có ai xứng để anh quỳ chứ?
Anh thực sự tới để tìm kiếm người cùng đối phó với Thánh Giáo chứ không phải tới để tức giận!
Người giúp việc kia vừa mới nói xong thì những người còn lại đều di chuyển ánh mắt lên trên người anh ta như có như không bao vây họ lại, chỉ cần Diệp Phùng ra lệnh thì sẽ để hồn của họ về biển cả. "Được rồi, người tới là khách nên không được vô lễ!"
Cậu chủ đẹp đế quý giá cũng không ngốc, trái lại còn rất thông minh, hiểu được phải thức thời biết tiến biết lùi, đám người trước mặt này không hoảng sợ như anh ta tưởng tượng, xem ra chắc chắn có chuẩn bị mà đến!
Trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ, dù sao thì dòng họ của anh ta không hợp với nhà họ Đỗ, mà đám người không biết lai lịch này đột nhiên đi vào nhà họ Đỗ vào thời khắc quan trọng không biết tính toán làm gì, điều này làm cho anh ta lập tức có hàng chục nghìn suy nghĩ, thế nhưng ranh giới chặn đường tử vong do mười dòng họ lớn nhất cùng trấn giữ, năm nay vừa vặn đến phiên dòng họ của anh ta.
Nếu như đối phương thật sự là người của nhà họ Đỗ mà mình chặn đường không thả, nếu như đám người nhà họ Đỗ kia tìm đến cửa chỉ sợ sẽ không có kết thúc đẹp... "Không biết các người có quan hệ như thế nào với nhà họ Đỗ?"
Nếu như đã không thể mò ra đầu mối vậy không bằng đi thăm dò trước, gặp chiêu phá chiêu!
Thật đáng buồn là anh ta gặp phải Diệp Phùng, nếu như so về tâm kể thì cậu chủ đẹp để quý giá không phải là đối thủ của Diệp Phùng, anh khẽ nheo mắt: "Chúng tôi là người của nhà họ Đỗ tại sao phải để lộ thân phận cho anh biết chứ?" "Tôi phụ trách kiểm tra những chiếc thuyền đi qua, nếu như các người thật sự là người của nhà họ Đỗ thì tôi đương nhiên sẽ cho qua, thế nhưng nếu các người không phải thì sao?"
Diệp Phùng móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, đó chính là tín vật lấy được từ trong tay Khổng Hàm Tuấn, lắc ở trước mặt anh ta: "Thứ này có thể chứng minh chứ?"
Cậu chủ đẹp đế quý giá tập trung nhìn rồi trong lòng chấn động mạnh, anh ta biết miếng ngọc bội này là của nhà họ Đỗ, hơn nữa người có thể nằm giữ miếng ngọc bội này còn có thể chứng minh một chuyện rằng, thân phận của họ ở trong nhà họ Đỗ vô cùng cao! Họ hàng của nhà họ Đỗ? Đám người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Nhất thời cậu chủ lộng lẫy suy nghĩ trăm ngàn điều, Diệp Phùng đánh đòn phủ đầu: "Chúng tôi có thể đi rồi chứ?" "Ha ha, miếng ngọc bội này đương nhiên có thể chứng minh thân phận của các người, chỉ có điều từ trước đến nay Hải Tộc có quy tắc nghiêm ngặt, tôi đã phụ trách trấn giữ phòng thủ chặn đường thì vẫn phải làm theo thông lệ kiểm tra tất cả mọi người ở trên thuyền một lượt mới có thể cho qua!"
Diệp Phùng híp mắt rồi khẽ gật đầu, dù sao cũng đã đến địa bàn của Hải Tộc, hơn nữa chỉ từng nghe nói về Hải Tộc chứ chưa từng hiểu rõ
Có một số việc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lại nói trên thuyền của anh cũng không có thứ gì vi phạm lệnh cấm, cho dù kiểm tra thì anh cũng không sợ
Thấy Diệp Phùng đồng ý, cậu chủ đẹp để quý giá phất tay, hai cấp dưới hiểu ý, Thiên Lang và Trần Huấn cũng nhận được gợi ý của Diệp Phùng đi theo những người còn lại đợi ở đầu thuyền, Diệp Phùng không thích nói chuyện nên cậu chủ đẹp để quý giá đương nhiên sẽ không chủ động trả lời, nhất thời toàn bộ đầu thuyền chỉ có gió đêm gào thét, sóng biển ầm vang.
Một lúc sau hai cấp dưới trở về nói: "Thưa cậu chủ, ngoại trừ một ít tơ lụa và lương thực, đồ cổ tranh chữ thì không có vật phẩm khả nghi "
Cậu chủ đẹp đế quý giá khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Kiểm tra hết tất cả rồi sao?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói: "Bên trong khoang thuyền chưa kiểm tra!" "Tại sao không kiểm tra?" "Họ ngăn cản không cho vào kiểm tra!"
Cậu chủ đẹp đế quý giá liếc mắt nhìn về phía Diệp Phùng, nhẹ nhàng cười: "Không biết trong khoang thuyền có gì không tiện?"
Diệp Phùng lạnh nhạt trả lời: "Người yêu của tôi và người lớn trong nhà đang nghỉ ngơi ở bên trong khoang thuyền nên tất nhiên không thể kiểm tra. "Ha ha, có cần hay không thì phải kiểm tra xong mới có thể kết luận!" “Ồ? Không kiểm tra không được sao?"
Cậu chủ lộng lẫy ngạo nghề gật đầu: "Không kiểm tra không được!" "Chẳng lẽ tất cả thuyền đi qua đều phải kiểm tra như vậy sao?" "Đó là đương nhiên! Nếu như có người đi vào Hải Tộc để làm loạn cho dù Hải Tộc chúng tôi không sợ nhưng cũng sẽ gặp phiền phức, cho nên vì sự an toàn của Hải Tộc tất cả thuyền đi qua đều phải kiểm tra theo thông lệ, đây là quy tắc!"
Diệp Phùng nhìn chằm chằm anh ta nói: "Thiên Lang, mời cô và viện trưởng Khổng ra ngoài!"
Một lát sau bên trong khoang thuyền thắp sáng đèn dầu, Hà Tố Nghi đỡ Khổng Hàm Tuấn từ bên trong khoang thuyền đi ra, gió biển khá lớn khiến Hà Tố Nghi túm chặt quần áo ở trên người vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, cô ân cần hỏi han: "Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào?"
Khổng Hàm Tuấn khoát tay áo: "Không sao, bộ xương già này vẫn còn có thể chịu được!"
Diệp Phùng đi tới bên cạnh Hà Tố Nghi, cởi áo khoác của mình xuống choàng lên trên người cô, giọng điệu toát ra vẻ lo lắng: "Kiên nhẫn một chút, lát nữa sẽ đỡ hơn!"
Hà Tố Nghi dịu dàng khẽ gật đầu, Diệp Phùng không vui nhìn cậu chủ đẹp để quý giả: "Nếu muốn kiểm tra thì hãy nhanh một chút!" Mà lúc này khi Hà Tố Nghi đi ra ánh mắt của cậu chủ quý giá đã dừng ở trên người cô rồi lập tức thất thần. Trong Hải Tộc cũng có phụ nữ nhưng mà kém xa con gái Chung Linh, mà cậu chủ đẹp để quý giá lại càng nổi tiếng là yêu thích những cô gái xinh đẹp.
Mặc dù những người đất liền cũng thường xuyên tặng một số phụ nữ cho anh ta, nhưng mà lại kém xa Hà Tôi Nghi ở trước mặt, gần như trắng như tuyết, lông mày lá liễu hơi nhíu, vẻ đẹp của sự lo lắng kia làm lay động tiếng lòng của anh ta.
Thấy anh ta chậm chạp không nhúc nhích, Diệp Phùng nhưởng mày: "Anh còn muốn kiểm tra nữa hay không?"