Chương 569: Hà Tố Nghi còn có bà ngoại
Khi tiếng gọi ông ngoại đã đi vào trái tim của Khổng Hàm Tuấn, trong lòng của Khổng Hàm Tuấn cũng thầm hứa sẽ giữ gìn lời hứa đó!
Ông đã thiếu thốn bốn mươi năm tình cảm gia đình, ông muốn bù đắp tất cả trên Hà Tố Nghi! "Ồ! Chậc chậc, nếu là như vậy, ông ngoại cũng không nói được thêm gì..." "Nhưng Tố Nghi, cháu phải nhớ rằng chỉ cần cậu ta đối xử tệ với cháu dù chỉ một chút. Cũng đừng sợ. Ông ngoại ở đây. Toàn bộ học viện Thiên Cơ là nhà của cháu!"
Diệp Phùng chế nhạo, không khỏi phản bác một câu: “Viện trưởng Khổng, tôi còn nhớ, vừa rồi ông còn nói, học viện Thiên Cơ là học viện Thiên Cơ của toàn bộ học giả trên khắp thế giới, chứ không phải là học viện Thiên Cơ của nhà họ Khổng cơ mà!"
Ai dè, Khổng Hàm Tuấn lại dựng thẳng thắt lưng tự tin nói: "Trước đó, tôi, Khổng Hàm Tuấn, sống vì học viện Thiên Cơ và vì học giả của thế giới, nhưng từ nay, tôi sẽ chỉ sống vì cháu gái của mình!" "Trong bốn mươi năm, những gì tôi nợ vợ và con gái tôi sẽ dồn hết cho Tố Nghi!" "Đối với Tố Nghi, lão già này không ngại, biến toàn bộ học viện Thiên Cơ thành của hồi môn lớn nhất của con bé!"
Hà Tố Nghi sững sờ, Hoàng Thanh Triều và Khổng Tuấn Kiệt lại càng sững sờ hơn. Diệp Phùng cũng kinh ngạc không kém. Con mẹ nó, sự thay đổi này cũng quá là nhanh đi! Đã nói là có lòng hoài bão về thế giới? Rồi nói về lòng vị tha tốt đẹp thì sao đây?
Nếu sự kiêu ngạo của một kẻ sĩ là thứ kiên cố nhất trên thế giới này, thì thứ duy nhất có thể khiến cho nó đứt gãy, e rằng, chính là tình cảm gia đình!
Nhưng may mắn thay, ở đây không có người ngoài, còn lại là hậu duệ thân cận nhất của Khổng Hàm Tuấn, nếu những lời nhận xét này lan ra, e rằng học viện Thiên Cơ sẽ lại xảy ra một trận chấn động nữa. Không những thế còn giáng một đòn nặng nề vào những học giả trên khắp mọi nơi.
Đến ngay cả Diễn Thánh Công của nhà họ Khổng cũng có thể mưu cầu tư lợi cho những ham muốn ích kỷ của bản thân của mình. Vậy thì trên đời này làm sao có được mảnh đất bình yên? Ở đâu có người thuần hậu, trong sạch đây?
Sau khi bất ngờ qua đi, Diệp Phùng dần dần có ấn tượng tốt về Khổng Hàm Tuấn, dù sao người anh ra sức giúp đỡ cũng là người anh yêu nhất, nếu như nhìn từ góc độ này mà nói, anh và Khổng Hàm Tuấn không phải là cùng một loại người hay sao?
Nhưng mà, dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Đế Sư Diệp của chúng ta cũng không thể mất đi khí thế, lập tức khịt mũi: "Học viện Thiên Cơ? Chỉ là một học viện Thiên Cơ nhỏ bé như vậy, trong mắt bản Đế Sư còn chẳng là cái gì!"
Diệp Phùng là ý muốn nói, nếu Khổng Hàm Tuấn nghĩ rằng có thể dùng một mình Học viện Thiên Cơ để đe dọa được anh, thì ông ta đã tính toán sail
Ai mà ngờ được, Khổng Hàm Tuấn không tức giận, mà là cười nhạt nhìn anh: "So với thực lực của Đế Sư Diệp thi học viện Thiên Cơ quả thật không có tư cách đứng cùng hàng với anh!" "Nhưng đừng quên, Đế Sư Diệp, đây chỉ là của hồi môn của tôi, ông ngoại đưa cho Tổ Nghi. Nếu bà của con bé biết cháu gái mình đã kết hôn, sẽ đột nhiên tỉnh lại thì sao?" "Sợ rằng món quà hồi môn của bà già nhà tôi cho cháu gái, Đế Sư Diệp anh có nhận nổi không vẫn còn chưa chắc!"
Bà ngoại? Hai mắt Diệp Phùng nheo lại, anh thật sự không có chút tin tức nào về vợ của Khổng Hàm Tuấn, chẳng lẽ là con gái của một thế lực nào đó rất lớn sao?
Không đúng, anh cẩn thận nhẩm lại một lượt trong đầu, bốn mươi năm trước, phàm là những cô gái xuất thân từ gia đình có thể lực và có thể xứng với Khổng Hàm Tuấn làm gì có ai cơ chứ?
Hà Tố Nghi cũng tò mò nhìn Khổng Hàm Tuấn: "Ông ơi, bà của cháu còn sống không ạ?"
Khổng Hàm Tuấn mỉm cười gật đầu: "Cháu gái ngớ ngần, đương nhiên bà ngoại cháu vẫn còn sống rồi, tuy rằng bà đã hôn mẹ nhiều năm thành người thực vật, nhưng với thế lực của nhà bà ngoại cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu gặp chuyện gì!"
Nói đến đây, ông không khỏi thở dài: "Bốn mươi năm rồi, không biết bà cháu bây giờ đã như thế nào. Bốn mươi năm rồi, ông không có mặt mũi gặp bà cháu. Bây giờ thì ổn rồi. Cháu đã về, ông ngoại tin rằng bà của cháu sẽ rất vui khi gặp cháu!"
Hà Tổ Nghi gật đầu lia lịa, nói thật là cô cũng muốn gặp bà ngoại, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, khi ba cô tỉnh lại, cũng chỉ ở với cô một tháng ngắn ngủi.
Tuy nhiên, dù ba mẹ đã qua đời từ sớm, trước đây cô cũng không biết trên đời này còn có người thân, bây giờ khi biết chuyện, Hà Tố Nghi vẫn sẽ kế thừa chữ hiếu này! "Ông ơi, bà của cháu đâu? Khi nào cháu có thể gặp bà?" "Ha ha, Tố Nghi, đừng lo lắng, bà của cháu đang ở xa chúng ta lắm!" "Sau khi ông ngoại xử lý xong chuyện trước mắt, chúng ta cùng nhau đi tìm bà ngoại của cháu. Rồi nhà chúng ta sẽ sống với thật tốt, được không?"
Hà Tố Nghi gật đầu lia lịa, một nhà cùng nhau đón Tết
Nguyên Đán, mấy chữ giản đơn mà sao thật ấm áp. Không có gì khiến Hà Tố Nghi cảm thấy ấm áp hơn mấy chữ này! "Tôi thực sự rất tò mò. Trên thế giới này, vẫn còn của hồi môn mà Diệp Phùng tôi không thể nhận nổi sao?"
Những lời nói của Khổng Hàm Tuấn đã quanh quẩn trong tâm trí Diệp Phùng, khắp nơi trên thế giới, bất kể hoàng gia, quý tộc của nước nào, hay thậm chí là những gia tộc võ lâm cổ xưa, dù có dâng cả gia tộc làm của hồi môn, Diệp Phùng cũng sẽ nhận lấy "Đế Sư Diệp không tin sao?" Khổng Hàm Tuấn khỏe miệng nhếch lên và nở nụ cười bí ẩn. "Diệp Phùng nguyện ý muốn nghe thông tin chi tiết!" "Ha ha, Đế Sư Diệp đã hỏi, lão già này nói cho anh biết là được rồi!" "Vợ của họ Khổng tôi, không phải người trong nước, mà là sinh ra ở nước ngoài, để lão già nay nghĩ về tên thời con gái của cô ấy... Ô, nhớ ra rồi, họ là Đội
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, còn con người của Diệp Phùng đột nhiên co rút lại
Họ không biết chuyện gì nhưng không có nghĩa là Diệp Phùng không biết, là một trong số ít những người đứng trên đỉnh cao của cả thế giới, anh đương nhiên biết được những bí mật mà thế giới này chỉ mở ra cho một vài người mới có thể hiểu