*Chương có nội dung hình ảnh
Vẻ mặt của Tần Diệu Minh ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phất tay, có hai người đi ra, kéo Thường Hạc Hiên sang một bên giống như là kéo một con chó chết vậy.
Mà Diệp Phùng đang ở bên cạnh, dù đã uống rất nhiều rượu lại giống như không có việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt của anh vẫn như lúc đầu, không hề có một chút gì là say rượu cá.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tân Diệu Minh hít một hơi thật sâu, anh ta biết rằng có lẽ đêm nay, kế hoạch của bản thân bị hủy rồi.
Sau đó, món ăn cũng đã được dọn lên, các bạn học cũng từ từ nói chuyện cởi mở với nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà vài bạn học nữ từng có quan hệ khá tốt với Hà Tố Nghi cũng dần thoải mái trò chuyện với nhau.
Thấy thời gian cũng đã được rồi, Tần Diệu Minh nháy mắt với Vân Thi Đình, Vân Thi Đình ngay lập tức hiểu ý, đột nhiên nhìn về phía Tần Diệu Minh: "Lớp trưởng, nghe nói ngày mai cậu sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc cá nhân ở sân vận động Quốc gia hả?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Diệu Minh nở nụ cười đầy ấm áp: "Đúng vậy, cũng đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, nhận được sự chỉ bảo của thầy cô, cũng đạt được một ít thành tựu."
"May mắn nhận được sự yêu mến của mọi người mới có thể tổ chức một buổi hòa nhạc riêng cho mình ở sân vận động Quốc gia, giúp cho mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn sức hút của âm nhạc truyền thống."
"Trời ơi! Lớp trưởng, cậu thật giỏi, vậy mà tôi nghe nói rằng, chỉ có những nghệ sĩ hàng đầu mới có tư cách tổ chức một buổi hòa nhạc riêng cho mình ở sân vận động Quốc gia cơ chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói như vậy, chưa đến ba giờ, một trăm nghìn phiếu đã bị mua hết sạch rồi, lớp trưởng, cậu thật sự rất giỏi!"
Mà Hà Tố Nghi lại nhìn về phía anh ta, cười nói: "Lớp trưởng, anh có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, tôi thật sự vui mừng thay anh, hy vọng trên con đường âm nhạc anh có thể đạt được càng nhiều thành tựu hơn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cảm ơn em, Tổ Nghi!"
"Lớp trưởng, buổi hòa nhạc của cậu cũng quá nổi rồi đi, vé vào cửa đã bán hết sạch rồi!"
"Dù sao chúng ta cũng là bạn học với nhau, lẽ nào cậu lại không chuẩn bị cho chúng tôi hai vé sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vân Thi Đình đang ở bên cạnh khẽ cười, nói.
Tân Diệu Minh ha ha cười: "Tất nhiên là tôi cũng đã nghĩ đến việc này rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói rồi, anh ta lấy một tấm vé từ trong túi ra, đưa qua.
"Đây là vé tôi chuẩn bị cho mọi người, hy vọng ngày mai mọi người có thể đến xem buổi hòa nhạc của tôi!"
Nói xong, anh ta đột nhiên xoay người đi đến trước mặt Hà Tố Nghi, đưa tấm vé đang cầm trên tay cho cô, vẻ mặt chân thành nói: "Tố Nghi, ngày mai em cũng sẽ đến chứ, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi..."
Trên mặt Hà Tố Nghi hiện lên vẻ do dự, Vân Thi Đình lại nhanh tay lấy tấm vé.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không chỉ có Tổ Nghi đi mà chúng tôi cũng sẽ đi!"
Nói rồi, cô ta ôm lấy cánh tay của Hà Tổ Nghi, giả vờ thân mật nói: "Tổ Nghi, tớ đã giúp cậu làm thủ tục nhập cảnh rồi, ngày mai chúng ta nghỉ một ngày, cùng nhau đi xem hòa nhạc đi!"
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Vân Thi Đình, Hà Tố Nghi chỉ có thể gật đầu: "Vậy được rồi, vậy thì ngày mai chúng ta cùng nhau đi vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Diệu Minh nở một nụ cười vô cùng ấm áp: "Hy vọng ngày mai, lúc tôi đang biểu diễn trên sân khấu, vừa nhìn xuống thì có thể nhìn thấy em đang đứng ở phía dưới."
Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức có chút kỳ lạ mà nhìn Diệp Phùng, khiêu khích rõ ràng như vậy, Diệp Phùng sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ai ngờ, vẻ mặt của Diệp Phùng lại không hề thay đổi, chỉ nhìn Tần Diệu Minh cười nói.
"Cậu Tần, con người của tôi ấy mà, cũng rất có hứng thú với Cổ Cầm."
"Không biết, có thể tặng cho tôi một vé không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh cũng hiểu Cổ Cầm à?"
Tần Diệu Minh nhìn anh một cách kỳ quái. "Cũng hiểu một chút."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Phùng bình tĩnh, tự nhiên nói.
"A, bây giờ đúng thật là loại người nào cũng có thể trưởng giả học làm sang được mà!"
Vân Thi Đình đột nhiên cười nhạo nói một câu như vậy, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh có biết tấm vé vào cửa này bao nhiêu tiền không? Nếu như đưa cho một người nào đó không hiểu mà lại giả vờ hiểu, vậy thì đúng thật là quá lãng phí rồi!"
Nói xong, thấy vẻ mặt Hà Tố Nghi hơi thay đổi, cô ta vội vàng giả vờ tỏ ra vô tội, đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tư Ngưng, cậu biết tớ mà, từ trước đến nay luôn tớ nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói nấy, nhưng tớ cũng không có ý gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều nhé!"
Hà Tố Nghi hơi xấu hổ cười, mà Tân Diệu Minh lại hào phóng đưa tấm vé đang cầm trong tay cho anh.
"Không sao, nếu anh Diệp cũng thích Cổ Cầm, vậy thì rất hoan nghênh anh ngày mai đến thưởng thức buổi hòa nhạc của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chậc chậc, Tố Nghi, cậu nói xem, người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tài như lớp trưởng, hơn nữa, còn rất hào phóng lại nhiều tiền, đúng thật là trên đời này cũng không có được mấy người mà!"
"Nếu như tớ lớn lên mà cũng xinh đẹp được như cậu, nhất định sẽ không ngại gì hết mà gả cho lớp trưởng, cho dù là làm người thứ ba đi chăng nữa, tớ cũng bằng lòng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tổ Nghi, cậu nói xem tớ nói có đúng hay không?"
"Tớ..."
"Vậy thì ngại quá, cô lớn lên không đẹp bằng Tốt Nghi, vì vậy, cô đến tư cách làm một người thứ ba cũng không có đâu."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những lời của Diệp Phùng từ từ vang lên.
Vân Thi Đình cau mày, vẻ mặt ngay lập tức trở nên giận dữ nhìn anh: "Anh..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đúng thật là ngại quá!"
Diệp Phùng giơ tay về phía cô: "Con người của tôi ấy mà, nhanh mồm nhanh miệng, lại có gì nói nấy, nhưng cũng không có ý gì đâu, cô đừng nghĩ nhiều!"
Giống nhau như đúc, anh trả lại nguyên xi
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter