Mục lục
Đế sư xuất sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331




Cái gì?



Lần ra giá đột ngột của Diệp Phùng khiến mọi người kinh ngạc, trực tiếp dựa vào giá ban đầu của Ngụy Lai mà nâng lên gấp mười lần!



Hai mắt Nguy Lai sáng lên, âm trầm mà cười: “Quả nhiên là thứ tốt, nhóc con, bây giờ đừng nghĩ lại giật đồ từ trong tay ông đây nữa!”



“Chín tỷ!”



Giọng nói khinh thường của Diệp Phùng truyền đến: “Đường đường là cậu chủ Ngụy mà ra giá lại bủn xin thế kia?”



“Chín mươi tỷ!”



“Cậu chủ Ngụy, nếu như ví túi trống không mà xấu hổ, tôi vẫn là khuyên anh đừng tiếp tục đấu giá, đỡ mất mặt!”



“Cậu nói cái gì?” Gần xanh Ngụy Lai nổi lên trên trán: “Câu dám nói ông đây không có tien?”



“Một trăm năm mươi tỷ! Tôi nói cho cậu biết, ngọc bội ngọc bích này, tôi nhất định phải có được!”



Khỏe miệng Diệp Phùng lộ ra một nụ cười thành công, đột nhiên, đối thoại của anh chuyển hướng: “Đã thế, đàn ông không đoạt đổ tốt của người khác. Ngọc bội ngọc bích này là của cậu chủ Nguy!”



Đột nhiên từ bò, làm cho tất cả mọi người bất ngờ,



Ngụy Lai cũng là sửng sốt, theo bàn năng linh cảm không tốt tràn ngập trong đầu óc. Lúc này, anh ta vội vàng đối với chủ tịch hiệp hội đổ cổ đã nói chuyện trước nói: “Ông lão, giúp tôi xem một chút, ngọc bội ngọc bích này có gì đặc biệt?”



Mặc dù không hài lòng với cách xưng hô của Ngụy Lai, nhưng ông ta không nỡ làm mất lòng nhà họ Nguy, đành phải quan sát kỹ càng, sau đó lắc đầu: “Thứ lỗi cho tôi vì ánh mắt vụng về, ngọc bội bằng ngọc này tay nghề thô ráp và bình thường trong kết cầu, ngoại trừ nó là một trong những thử cổ đại của nhà Đường. Ngoài ra, không có gì nữa!”



Ngụy Lai sững sờ, ngây ngẩn cả người.



Am!



Sau khi chiếc búa rdi xuống, giọng nói giễu cợt của Diệp Phùng đột nhiên vang lên: “Câu chủ Nguy, tôi quên nói cho anh biết, ngọc bội bằng ngọc bích này thật sự không có gì đặc biệt, nhưng nhìn cũng đẹp, nên tôi muốn mua cho vui. Tuy nhiên vẫn là cậu chủ Nguy đây gia đình có một doanh nghiệp lớn, anh mua một mỏn đồ chơi trị giá dưới sáu trăm triệu với giá một trăm năm mươi tỷ. Tôi đây bội phục! Thật bội phục!”



Âm thanh truyền ra khắp hội trường, ban đầu mọi người vẫn cười trầm ngâm, sau đó, họ không nhịn được nữa, tiếng mia mai lan ra khắp phòng đấu giá. Qua tấm màn dày, Nguy Lai có thể cảm nhận được mọi người đang mia mai mình như một kẻ ngốc.



Anh ta đập mạnh xuống bàn một vòng, sát ý sắc bén lóe lên dưới mắt: “Đổ khôn kiếp! Đừng để tôi điều tra ra được cậu là ai!”



“Dám giờ trò với ông đây, tôi nhất định làm cho cậu sống không bằng chết!”



Chẳng lẽ Diệp Phùng trở mắt từ bỏ như vậy sao?



Tất nhiên là không rồi!



Xuyên qua bức màn dày, ánh mắt thâm thủy của Diệp Phùng nhìn về phía Nguy Lai, khóe miệng nhàn nhật gợi lên một vòng cung khác: “Đừng lo lắng, đỏ của Đế Sư này không dễ dàng cảm như vậy!”



Cuộc đấu giá kết thúc, tiếp theo, những khách hàng đã mua vật đầu giá phải vào hậu trường để trả tiến cho vật mà họ đã đấu giá,



Điều mà Diệp Phùng không biết là trong một căn phòng riêng sang trọng trên tầng cao nhất của du thuyền Thiên S, dáng người hoàn hảo của anh hiện ra rõ ràng đang bị theo dõi. “Chính là anh ta?”



Thân hình hơi mập nép vào sô pha, tay cầm điều xì gà, phi phèo điếu thuốc đặc sệt. “Đúng, là anh ta!”



Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên, nếu Diệp Phùng ở đây, nhìn thoáng qua cũng sẽ nhận ra, người này chính là cậu chủ nhà họ Hà, Hà Phi Long chỉ còn lại một chiếc quần dài.



“Haha…đầu tiên là xúc phạm cậu chủ nhà họ Hà ở Thái Lâm, sau đó lại chọc giận con trai cả nhà họ Ngụy ở càng Tân Hải. Vị cậu chủ này có lai lịch gì?”



Mã Đỗ ở bên cung kinh đáp lại: “Thưa ông Hắc, người này nhận thiệp mời của Thần Tài Hồng Bắc, Tổng Chính Đăng!”



“O? Ha ha, thủ vị! Thật thú vị!”



Ông Hắc hít sâu một hơi khói, dưới mắt lóe lên một tia quang mang. “Ông Hắc!”



Hà Phi Long hít sâu một hơi: “Ông định làm thế nào?”



Ông Hắc nhướng mày: “Cậu chủ Hà, lời này có ý “Chẳng lẽ ông Hắc định khoanh tay đứng nhìn?” gi?”



“Ha ha, vị cậu chủ này, xem ra không có làm việc gì có lỗi với tôi.”



“Ông Hắc!”



Ánh mắt của Hà Long đột nhiên tối sẩm lại: “Mất một số tiền ở đây với tôi thì thiệt là nhỏ, nhưng vị trí của mành đất trên bờ sông vàng có tầm quan trọng lớn. Ông Hắc đã bán nó cho nhà họ Hà vì ông biết nó ở trong tay nhà họ Hà sẽ được an toàn. Nhưng nếu nó rơi vào tay thể lực khác, ha ha…”



“Một khi bí mật đó bị phát hiện, ông Hắc, hậu quả như thế nào, tôi cũng không cần nói thêm nữa?”



Am!



Một trận lạnh lẽo như băng bắn vào Hà Phi Long: “Câu đang uy hiếp tôi?”



Bị ảnh mắt của ông ta bao phủ, Hà Phi Long cảm thấy như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, cả người đột nhiên phát lạnh, nghiến răng nghien lợi tiếp tục mạnh mẽ nói: “Ông Hắc, nhà họ Hà đến đây với lòng thành, tôi hi vọng ông Hắc cũng có thể tỏ lòng thành với chúng tôi!”



Am!



Hơi lạnh rút đi, giọng nói nhàn nhạt của ông Hắc vang lên: “Báo Đen, đưa cậu chủ Hà đi một lần!” Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên: “Da.”



Trong phòng giao dịch, sau khi trà phí hai trăm bốn mươi tỷ, Diệp Phùng trực tiếp mở miệng nói: “Chiếc ngọc bội bằng ngọc thời Đường cổ cuối cùng. Tôi ra giá sáu trăm triệu rồi trực tiếp đưa cho tôi, có được không?”



Người bán đầu giá kinh ngạc nhìn anh, buột miệng nói: “Sao anh biết ngọc bội bằng ngọc vẫn còn?”



Diệp Phùng thờ ơ nói: “Theo quy định của cuộc đấu giá, nếu anh ta ra giá mà không trả tiền, anh ta cần phải bồi thường một phần mười giá tiền. Nguy Lai ra giá một trăm năm mươi tỷ, còn một phần mười chỉ là mười lăm tỷ. Nhưng nếu anh ta bò ra một trăm năm mươi tỷ để mua một khối ngọc có giá trị dưới sáu trăm triệu, vậy tổn thất hơn một trăm bốn mươi chín tỷ, Nếu Nguy Lai vẫn chưa hiểu ro về khoản này, thì anh ta không xung đáng là cậu chủ nhà họ Nguy!”



“Vi vậy, ngọc bội ngọc bích kia được giữ lại là điều hợp lý!”



Người bán đấu giá mo miệng, trong mắt hiện lên một tia do dự.



Diệp Phùng tranh thủ nói: “Còn suy nghĩ gì nữa, tôi ra giả sáu trăm triệu, Nguy Lai bổi thường trà mười lăm tỷ. Cà trong ngoài đã gần gấp đôi gần hai mươi lần rồi. Cô vẫn chưa hài lòng sao?”



“Cậu…chờ một chút, tôi cần xin chi thị.”



Không lâu sau, người bán đấu giá quay lại, cầm lấy một chiếc hộp gấm, kính cần đưa lên: “Xin chào ngài, vì ngài là khách hàng lớn của chúng tôi, người giám sát của chủng tôi quyết định bán ngọc bội ngọc bích này với giá đặc biệt là sáu trăm triệu cho ngài.”



“Cảm ơn.”



Khóe miệng Diệp Phùng cười nhưng trong lòng lại bĩu môi, còn giá đặc biệt? Đặc biệt cả nhà các người ý!



Nếu không phải tôi ra tay, ngọc bội ngọc bích này sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay các người mà hỏng, lần này không chỉ bán đi mà còn kiếm được một it tiến, thì lén lút mà vui mừng đi, còn phải ở trước mặt anh giả vờ đánh đo suy nghĩ. Thật kinh tởm. “Nhân tiện, cô có thể hoi xem, chủ nhân của ngọc bội ngọc bích này đem bán đấu giá là ai?”



Mua phải ngọc bội ngọc bích là giả, chi cán lần theo ngọc bội ngọc bích này để lần ra manh mối, đó mới là thật!



“Cái này…được rồi, để tôi hỏi thăm một chút. Khi nào có tin tức tôi sẽ liên hệ với cậu.”



“Vậy thì làm phiền rồi!”



Đã hoàn thành mục đích của đêm nay, bọn họ không có hứng thú lắm với vũ hội, lằng lặng rời khỏi du thuyền Thiên Sứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK