Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế.
Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực.
“Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm?
Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!”
Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết.
Ai là Triệu Khương Lan?
Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng.
Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào.
Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh?
Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện.
Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng.
Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang.
Thoạt nhìn ngỡ tuyệt sắc nhân gian, kỳ thật chính là lòng dạ sắt đá!
Cuối cùng đã xong năm mươi roi, Triệu Khương Lan buông lỏng thân thể, cả người trượt dài xuống đất.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn nghĩ rằng nàng ngất đi nhưng phát hiện nàng đang trân trân nhìn hắn.
Đôi con ngươi vốn dĩ vô thần tựa cá chết hiện đen như mực, tựa như xoáy nước sâu lay láy.
Hắn bất động thanh sắc nhíu mày, lại nghe Triệu Khương Lan dùng hơi tàn phun ra một câu: “Mộ Dung Bắc Uyên, nếu ta nói ta bị người hãm hại, ngài tin không?”
Khác hẳn lúc ngu ngốc thét gào khi nãy, nàng bất chợt nói câu này khiến Mộ Dung Bắc Uyên sững SỜ.
Công chúa Ninh Vân đột nhiên đi tới: Hoang đường, ai hãm hại ngươi, rõ ràng ngươi hận bản công chúa nói ngươi vụng về, lòng muốn trả thù mới đẩy nha hoàn thiếp thân Lạc Miên của bản công chúa xuống nước, hại nàng ấy chết đuối. Là nhũ mẫu của bản công chúa tận mắt chứng kiến, ngươi còn muốn giảo biện sao!”
Trên mặt Triệu Khương Lan hiện lên một tia giễu cợt quỷ dị.
Loại này cũng muốn làm càn trước mặt nàng?
Nàng thản nhiên chất vấn: “Nhũ mẫu tận mắt chứng kiến, vậy sao lúc đó không gọi người tới cứu nàng ta mà khiến nàng ta chết đuối?”
Ninh Vân không ngờ nữ nhân ngu ngốc này lại hỏi thế nên nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã phản ứng: “Ngươi là Tứ Vương Phi, hiện tại bản công chúa đang ở Tứ Vương Phủ, nhũ mẫu sợ thân phận của ngươi nên mới không lập tức truy hô”
“Nếu đã kiêng ky thân phận của ta thì ắt hẳn nhũ mẫu ngậm miệng thà chết chứ không nói, vậy tại sao Lạc Miên vừa chết đã lập tức vạch trần mọi thứ? Có phải chính bà ta hại chết rồi vu oan giá họa cho ta không.”
y! Nhũ mẫu và Lạc Miên tình cảm thắm thiết, sao bà ấy lại giết Lạc Miên chứ.
Chỉ có ngươi thù hận bản công chúa, lại ỷ bản thân đang ở Tứ Vương Phủ, nên mới có gan lạnh lùng hạ sát.”
Ninh Vân càng thêm phẫn nộ, nhìn về Mộ Dung Bắc Uyên mà oán trách: “Tứ Ca, trông Tứ †ẩu còn chưa tỉnh ngộ, quất năm mươi roi thì chưa đủ đâu!”
Triệu Khương Lan dăn xuống cơn lửa như đốt bỏng sau lưng, gương mặt xa cách: “Nha hoàn thiếp thân của công chúa đều được tập võ nghệ, còn ta nửa điểm công phu không có thì sao có thể chống lại nàng ta?”
“Đó là do cô ám toán từ sau lưng!”
“Bờ hồ Thưởng Nguyệt thường có hộ vệ trong phủ tuần tra hàng đêm, nếu nàng ta bị đẩy xuống nước sẽ kêu cứu khiến hộ vệ chú ý, vậy sao nàng ta không hề kêu cứu!”
Ninh Vân cắn răng nghiến lợi giải thích: “Người rơi xuống nước sẽ bị sặc, làm sao có thể kêu cứu?”
Nàng trào phúng nhíu mày, gương mặt tràn đầy khinh thường: “Người là đồ ngốc sao? Nếu người còn tỉnh rơi xuống nước thì dù có sắp chết cũng phải cố la to kêu cứu, đây là bản năng sinh †ồn, trừ phi người đó là kẻ câm, hoặc lúc đó nàng ta đã bất tỉnh!”
Mộ Dung Bắc Uyên hạ thấp nét mặc thoáng kinh ngạc, xưa nay Triệu Khương Lan là loại nữ nhân ầm ï không não, tuyệt đối không thể suy nghĩ rõ ràng liền mạch thế này.
Tại sao bị đánh xong lại thông minh hơn nhiều.
Ninh Vân hít thở không thông, nét mặt ẩn chút sợ hãi.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã tỉnh táo, Triệu Khương Lan vốn là đồ ngu, chẳng qua hiện tại đang phô trương thanh thế, không nên sợ nàng.
“Tứ Ca, sao Tứ tẩu mặt dày mày dạn thế kia, chứng cứ đã rõ mà nàng ta còn mạnh miệng, thậm chí muốn vu hãm cho ta, lý nào lại vậy chứ!”
Triệu Khương Lan găn giọng nói: “Để ta xem thi thể của Lạc Miên”
Mộ Dung Bắc Uyên nghi hoặc mà nhìn nàng đăm đăm, nữ nhân trên đất sắc mặt tái xanh, bất luận nhìn thế nào cũng thấy rõ yếu đuối.
Nhưng đôi mắt kia luôn hàm chứa bất khuất và tàn nhãn khiến người khác không thể xem thường.
Quỷ thần xui khiến, thế mà hắn đồng ý.
Thi thể của Lạc Miên nhanh chóng được người khiêng lên, Triệu Khương Lan tìm được nha hoàn của mình trong đám người ấy: “Hồng Mai, đỡ bản cung”
Hồng Mai đỏ mắt chạy tới, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng dậy: “Vương phi, người còn đi nổi không?”
Nàng chậm rãi đứng dậy, rõ ràng đau tận xương cốt nhưng dáng đi lại toát lên khí thế khinh người.
Đi đến bên cạnh thi thể, gương mặt vốn dĩ thanh tú của Lạc Miên nay đã trương phềnh, nét mặt trắng dã, rõ ràng đã chết.
Triệu Khương Lan cầm tay của nàng ta nhìn một lát liền phát hiện đầu ngón tay của nàng ta mơ hồ tím đen, nhưng khe móng tay lại rất sạch se.
Nàng câu lên khóe môi, nhìn chằm chằm Ninh Vân: “Nàng ta có dấu hiệu trúng độc, người chết đuối trước tiên sẽ chìm xuống đáy nước, sau đó mới trồi lên mặt nước. Đáy hồ đọng nhiều bùn cát, nếu nàng ta chết bình thường thì khe móng tay sẽ vấy nước bùn. Nhưng móng tay của Lạc Miên lại sạch sẽ, mà đầu ngón tay lại bất thường, thấy rằng lúc nàng ta rơi xuống đã bất tỉnh, e rằng đã trúng độc mất mạng từ trước”
Ninh Vân tàn nhãn vội vã nuốt khan, nhìn Triệu Khương Lan mà không dám tin.
Tại sao, tại sao nữ nhân này có thể nói ra toàn bộ sự việc, đồ đần như cô ta sao có thể đoán được?
Kinh khủng hơn chính là, Triệu Khương Lan đột nhiên nói: “Ninh Vân, độc dược thật sự là Thiên La Tán à? Đây chính là độc dược ở vương triều Vinh Dương, ai cũng biết mẫu phi của người là Thần phi nương nương đến từ Vinh Dương.
Nếu ta bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, người nghĩ ngài sẽ xử trí thế nào?”
“Người, ngươi không được nói bậy nói bại”
Ninh Vân hoàn toàn hoảng hốt.
Phụ hoàng rất ghét cảnh hậu cung ngươi lừa †a gạt, nếu để phụ hoàng biết nàng ta và mẫu phi lén giấu kịch độc của Vinh Dương thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
“Độc chết nha hoàn, giá họa Vương phi, Công chúa Ninh Vân, người còn chưa biết sai sao!”
Sau lưng Triệu Khương Lan dợn máu tươi nhưng nàng lại đứng thẳng, gương mặt từng đờ đẫn lại lộ ra túc sát uy nghiêm.
Dọa Ninh Vân ngã ngồi trên đất, lời nói không rõ ràng.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn định ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không ngờ tới Triệu Khương Lan có thể thay đổi cục diện và khiến Ninh Vân sợ hãi thành thế này.
Hắn đè ép kinh ngạc trong lòng, trầm giọng nói với Ninh Vân: “Bản vương nể tình huynh muội nên bỏ qua chuyện trước đó, Ninh Vân, muội là công chúa của một nước phải tránh xa tâm thuật bất chính. Thu xếp hành lý hồi cung đi, đừng lưu lại phủ đệ của bản vương nữa”
Ninh Vân nào dám cãi lại, mặt xám ngoét dẫn người rời đi.
Lúc nàng ta đi ngang qua Triệu Khương Lan liền hung tợn trừng nàng một cái, hận không thể ăn tươi nàng.
Triệu Khương Lan thả lỏng thân thể, cuối cùng không chịu nổi đau rát mà ngã xuống.
Hồng Mai cố gắng đỡ nàng, cầu xin Mộ Dung Bắc Uyên tha thứ: “Vương gia, cầu xin ngài nghĩ tình nương nương bị oan mà phân phó đại phu đến chữa trị giúp người, thân thể người vốn không tốt, sẽ chịu không nổi đâu”
Mộ Dung Bắc Uyên loay hoay quan sát nàng một lúc, nữ nhân khí thế bức người mới nấy đột nhiên như bị rút cạn sức lực, yếu ớt tựa vào người Hồng Mai.
Nàng chết có liên quan gì đến hắn?
Loại nữ nhân khiến người buồn nôn, hắn còn hận nàng không mau chóng biến mất.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của nàng sao lại giống một người khác lạ?
Trắc Phi Thẩm Hi Nguyệt vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Vương phủ thấy Mộ Dung Bắc Uyên chần chừ bèn tiến lên một bước, nói: “Vương gia, tốt xấu gì tỷ ấy cũng là Vương phi, vẫn nên cứu tỷ ấy đi, bằng không thiếp thân sẽ lo sợ.”
Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng nhìn Trắc Phi, vần là Hi Nguyệt của hắn thiện lương, tốt hơn Triệu Khương Lan rất nhiều!
Hắn lạnh lùng phân phó thủ hạ: “Đông Diêu, gọi Giang Dương đến chữa trị cho nàng ta”
“RõI”
Triệu Khương Lan tỉnh lại, cảm giác thiêu đốt sau lưng đã vơi bớt.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc đắng chát, Hồng Mai thấy nàng tỉnh liền bưng đến đút cho nàng.
Nàng đặt ở chóp mũi ngửi thử, là hoàng kì, nhục quế, tảo bì, chúng là những loại thuốc bồi bổ nguyên khí và vô hại, nàng bịt mũi uống một hớp.
Lần này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo và tiếp nhận đầy đủ tình cảnh hiện nay.
Nàng vốn là hoàng hậu dưới một người trên vạn người của địch quốc, vương triều Vinh Dương.
Còn là vu y tuyệt thế, tinh thông thần lực, sở hữu y thuật cao minh, là bảo bối hữu dụng của quân vương Vinh Dương.
Mà vị Triệu tiểu thư này là đại nữ nhi của Triệu thái phó thuộc vương triều Thịnh Khang, từ nhỏ đã vụng về, còn đặc biệt mê giai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, nàng đã bỏ quên liêm sĩ mà truy đuổi hắn.
Tại yến hội trong cung mà hoàng tử thần quyến đều tham dự, nàng lén lút vào suối nước nóng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hạ mê huyễn hương với hắn, khiến hắn ý thức mơ hồ mà “phi lễ” nàng.
Vì mặt mũi của Hoàng gia, Mộ Dung Bắc Uyên đành phải cưới Triệu Khương Lan.
Khiến ai nấy đều biết tính xấu của Tứ Vương Phi mà lén lút chì chiết nàng.
Triệu Khương Lan xuyên qua bèn xoa nhẹ mi tâm, giận bản thân không biết tranh đấu, nàng vốn bị hoàng đế Vinh Dương ban dược tự sát, không thể nào trở về đó nữa.
Huống chỉ thân thể này yếu ớt sẽ không chịu nổi đường dài xóc nảy, chỉ bằng an ổn dùng thân phận Tứ Vương Phi sống tại đây.
Triệu Khương Lan đang nhắm mắt suy nghĩ thấu đáo chợt ngửi thấy mùi hương lạ.
Nàng bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy một con mèo tuyết trắng nhảy vào từ cửa sổ.
Nàng lẳng lặng ủ mưu, cùng mèo trắng bốn mắt nhìn nhau.
Con mèo ban đầu dựng thẳng lông đuôi chợt mềm mại thả xuống, uyển chuyển đi đến phía nàng.
Còn tốt, nàng vẫn thông thú linh, có thể hiểu thú ngữ. Nhưng mùi của con mèo này không tầm thường khiến nàng không khỏi nghi ngờ.
Triệu Khương Lan ôm lấy mèo đặt ở chóp mũi rồi hít hà, nét mặt biến đổi.
Lúc này có người vội vã xông vào, vội đoạt lấy mèo trắng trong tay nàng, mèo kia lập tức run rẩy như cái sàng gạo.
Người tới là Hạ ma ma trong viện của Trắc Phi Thẩm Hi Nguyệt.
Bà ta oán trách nhìn Triệu Khương Lan: “Tuyết Nhi chỉ lỡ đến viện của Vương phi, tại sao ngay cả một còn mèo mà Vương phi cũng không chịu buông tha?”
“Con mắt nào của bà nhìn thấy bản cung hành hạ mèo?”
Triệu Khương Lan cảnh cáo nhìn bà ta: “Ma ma tự tiện xông vào sương phòng của bản cung, vừa mới đến còn hưng sư vấn tội, có biết rõ thân phận của mình không? Là Thẩm Trắc Phi dạy bảo bà như thế?”
Hạ ma ma nhịn thở, nhìn Triệu Khương Lan đầy bất ngờ.
Đã xảy ra chuyện gì, lúc nữ nhân này nói chuyện liền khiến bà ta cảm thấy tràn đầy bức bách, không tự chủ mà run lên.
“Nô tỳ thấy mèo con hoảng sợ nên mới vội vã…
“Mới vội vã vu khống đương gia chủ mẫu?”
Hạ ma ma đáy mắt hiện lên không cam lòng: “Nô tỳ không dám”
“Bản cung đang đùa với con mèo này, nó nhìn thấy bà mới hoảng sợ như thế, bà không thấy nó đang run lẩy bẩy trong ngực bà sao?”
“Sao lại thế được?” Hạ ma ma không phục nên phản bác: “Đây là mèo mà Trắc Phi nuôi đã lâu, rất gắn bó tình cảm với lão nô, làm sao sợ lão nô được chứ?”
Triệu Khương Lan khẽ vấy tay với mèo trắng: “Tuyết Nhi, đến đây, để bản cung ôm một cái”
Tuyết Nhi không chút do dự từ trong tay Hạ ma ma lao ra ngoài, thoải mái cọ nhẹ trong lòng Triệu Khương Lan, Hạ ma ma cả kinh đến trừng lớn con mắt.
“Thấy rõ ràng chưa? Hạ ma ma” Triệu Khương Lan không nhanh không chậm đứng lên.
Hạ ma ma sợ nàng bắt lại mèo nên cắn răng cố sức túm con mèo trở về.
“Thì ra nô tỳ đã hiểu lầm, xin Vương phi chớ trách”
Bà ta nói xong liền muốn đi, sau lưng chợt truyền đến hai chữ đầy khí phách: “Dừng lại!”
Triệu Khương Lan chậm rãi đi tới: ‘Bản cung cho phép bà đi sao?”
“Vương phi có gì phân phó?”
Chát! Triệu Khương Lan giơ tay, bàn tay hung hăng đánh lên mặt của bà ta: “Đây là trừng phạt việc ngươi bất kính hôm nay, cút đi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy”
Hạ ma ma giận tái mặt nhưng không nói tiếng nào rời đi.
Hồng Mai đi ra ngoài lấy dược cao thoa ngoài da, trông thấy Hạ ma ma đang nổi giận đùng đùng đi qua thì lòng đầy căng thẳng, vội vã chạy vào: “Vương phi, Hạ ma ma lại đến gây sự sao?”
“Tiện nô đó đã bị bản cung đánh một tát.”
Triệu Khương Lan hời hợt phun ra câu này, Hồng Mai sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Nhưng, nhưng bà ta chính là người của Trắc Phi, nếu trở về cáo trạng với Trắc Phi, rồi truyền đến tai vương gia, sợ rằng thời gian tới đây của Vương phi sẽ bất an”
Nét mặt nàng vừa hờ hững vừa ngạo nghễ: “Cáo trạng? Ồ, thứ ti tiện mạo phạm chủ tử, bản cung thân là Vương phi mà không thể đánh ư?”
Hồng Mai nơm nớp thoa thuốc cho nàng mà lòng đầy lo lăng.
Quả nhiên, đến chạng vạng tối, một bóng người cao dài đầy tức giận bước vào.