Nàng nheo mắt hận không thể giết chết người nam nhân này: “Bồ công anh thanh nhiệt giải độc, thoa ngoài da có thể khép miệng vết thương, Tuyết Nhi bị thương nặng, không có dược tốt sẽ hồi phục chậm. Đây là điều cơ bản, ngươi chẳng lẽ không biết?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút bất mãn: “Vương phủ có đại phu, không cần ngươi làm điều thừa thải”
Triệu Khương Lan thành thạo băng bó thật tốt, đem Tuyết Nhi đưa vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên.
“Ngươi cho rằng ta xen vào việc người khác?
Không phải do trắc phi của ngươi cứ nói đau lòng Tuyết Nhi, còn băng bó lung tung cho nói, người không biết còn tưởng rằng nàng ta mong Tuyết Nhi sớm chết đấy”
Nàng châm chọc xong thì không chút do dự rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bóng dáng nàng, trong lòng có chút nghẹn tức.
Hộ vệ nhanh chóng đem Hạ ma ma kéo ra ngoài hành hình, Thẩm Hi Nguyệt lại thỉnh thoảng lau nước mắt.
“Tuy là ma ma phạm sai làm, nhưng dù sao.
nàng cũng là người hầu hạ thiếp thân lâu nay, thiếp thân thật sự không đành lòng”
“Bên cạnh nàng đang thiếu một người hầu hạ, bổn vương sẽ để quản sự tỉ mỉ chọn vài người đưa tới, không cần quá thương tâm”
Thẩm Hi Nguyệt lại nghĩ đến một chuyện khác, tỏ ra như đang khó xử nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, Hi Nguyệt chỉ là trắc phi, nha hoàn bên ngoài lại nhiều hơn Vương phi, không hợp lễ tiết lắm, hay là Vương gia cũng sắp xếp vài nha hoàn cho Vương phi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lộ ra vẻ mặt không muốn: “Nàng dể tâm nàng ta làm gì chứ?”
“Vương gia không chấp nhận thì Hi Nguyệt cũng không cần người hầu hạ”
“Nàng nha, luôn có lòng tốt, bổn vương thực sự không có cách với nàng, theo ý nàng là được.”
Thẩm Hi Nguyệt ngoan ngoãn, đáy mắt hiện lên một biểu cảm lạnh lẽo mưu tính.
Triệu Khương Lan trở lại Tịnh Chiếu các thì để Hồng Mai ra ngoài, một mình ở trong phòng.
Nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, âm thầm niệm tâm quyết, dùng ý niệm nhắc đi nhắc lại tên vài loại dược liệu.
Một lát sau, bỗng nhiên cảm giác được trong tay áo có gì đó.
Vừa lấy ra thì thất, quả nhiên là các dược liệu nàng cần.
Trong lòng nàng vui vẻ, đột nhiên trong ngực dâng trào, phun ra một bụng máu, sau đó ho khan đứt quãng.
Triệu Khương Lan nhăn mày lại, thân thể chủ nhân này thực sự quá như nhược.
Vu y khám bệnh, trừ bỏ y thuật cao mình, còn thường xuyên yêu cầu dùng linh lực lấy thuốc.
Vu y hỏi khám, trừ bỏ bằng vào cao minh y thuật, còn thường yêu cầu dùng linh lực tới điều lấy thuốc vật.
So với đại phu thông thường càng khó hơn.
Tư chất này thế gian ít có được.
Cũng vì nguyên nhân này, lúc trước nàng ở Du Bắc mới được hoàng đế coi trọng.
Hiện tại mượn thân xác người khác, tuy là vẫn dùng được linh thuật, nhưng lại vô cùng hao tổn nguyên khí, xem ra chỉ điều trị là không đủ.
Nàng kêu Hồng Mai đi vào: “Về sau đồ ăn để phòng bếp chuẩn bị thêm thịt, không thể chỉ ăn chay”
Hồng Mai có chút kinh ngạc: “Lúc trước vương phi nói muốn duy trì dáng người mảnh khảnh để được Vương gia để mắt, chưa bao giờ muốn ăn mặn, sao đột nhiên đổi khẩu vị”
Triệu Khương Lan nhướng mày, nguyên chủ này một lòng say mê một con chó nha.
Yêu loại tra nam này, còn ép dạ cầu toàn.
“Bổn cung hiện tại cảm thấy dáng người không quan trọng, thể lực quan trọng nhất.”
Hồng Mai nghe được lời này thì hơi vui vẻ, xem ra Vương phi nghĩ thông suốt, yêu thương bản thân mình hơn.
Nàng vui vẻ đến phòng bếp để họ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Ai biết được vừa đến phòng bếp lại đụng phải Ngu Hương quản sự trong phủ, trước giờ Hồng Mai cũng chịu thiệt thòi ở chỗ này, bản năng muốn tránh.
Nhưng Ngu Hương lại phát hiện ra nàng, lạnh lùng gọi nàng lại: “Hồng Mai đứng lại, ngươi lén lút là gì đó?”
Nhưng ngu hương đã phát hiện nàng, lạnh lùng mà gọi lại nàng: “Đứng lại, hồng ốc, ngươi lén lút mà làm gì đâu?”
“Ngu quản sự” Hồng Mai hướng nàng hành lễ: “Vương phí gần đây ăn uống tốt hơn, muốn ăn nhiều món mặn hơn, nên cố ý tới dặn phòng bếp.
một tiếng, từ đêm nay bắt đầu điều chỉnh đồ ăn”
Trong mắt Ngu Hương, Triệu Khương Lan là một người ngu xuẩn.
Tuy có danh Vương phi nhưng lại không so được với vị trí Trắc phi kia, Thẩm Hi Nguyệt mới là người trong lòng vương gia, chính là chủ nhân vương phủ.
Nàng ta khinh thường liếc Hồng Mai một cái: “Về nói với Vương phi gần đây chỉ tiêu của Vương phủ không ổn, Vương gia phân phó không phô trương lãng phí, mỗi ngày thịt cung cấp đều cố định, không tiện điều chỉnh cho nàng.”
Hồng Mai nóng nảy: “Ngu quản sự, Vương phi mới bị phạt đánh, thân thể suy nhược cần bồi bổ, xin ngài châm chước một chút, chỉ cần cơm thêm một món mặn là tốt rồi”
“Bổn quản sự quyết định chuyện gì còn đến phiên ngươi ở đó nói sao? Còn không cút ngay!”
Đầu bếp bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Quản sự, hay là thế này đi, để Hồng Mai giúp đỡ ta rửa sạch cá này, buổi tối sẽ thêm phần thịt cho nàng. Bên Vương phi cũng dễ nói chuyện”
Ngu Hương nghe nàng ta nói vậy nụ cười tràn đầy tính toán: “Cũng được, Hồng Mai, ngươi thấy sao?”
Hồng Mai cắn răng: “Được, không biết đó là cá gì?
Nữ đầu bếp cùng Ngu Hương nhìn nhau cười vô cùng gian xảo.
Đây là cá kiếm, trên người đầy gai nhọn.
Đây là một người giúp việc vặt dâng lên cho Thẩm Hi Nguyệt.
Nghe nói thịt cá rất béo, bên ngoài khó mua, đồ bổ khó có.
Nhưng cá này đụng vào tay sẽ đau, nhóm nữ đầu bếp không nghĩ được cách rửa sạch nó, sợ làm bị thương, còn định tìm Ngu quản sự kêu khổ.
Vừa lúc Hồng Mai ở đây, không cần nghĩ nhiều.
Hồng Mai chưa bao giờ thấy qua loại cá đáng sợ như thế, trong lòng có chút sợ.
Ngu Hương xoa xoa móng tay, trên mặt lộ vẻ khinh thường: “Sao thế? Không phải ngươi muốn thêm đồ ăn cho Vương phi sao, chỉ việc nhỏ thế cũng không giúp được, dựa vào đây mà đồng ý với ngươi đây?”
“Đây, phải làm sao?”
“Lấy dao nhỏ, đem xương bên ngoài cạo hết, nhưng không thể làm cá chết, người đưa cá nói, có sống bỏ vào nồi mới bổ dưỡng, cá chết thì sẽ mất hiệu quả”
Hồng Mai không ngốc, biết rõ đầu bếp không hề có lòng tốt.
Chả trách nàng ra chủ ý này.
Nếu cạo xương cá, nhất định sẽ làm lộn xộn, chỉ có thể dùng tay ấn như vậy sẽ bị thương.
Vì Triệu Khương Lan, Hồng Mai nhịn nước mắt mà làm.
Quả nhiên vừa đụng tới thân cá, cá bắt đầu nhảy loạn, đầu ngón tay nàng bị nhỏ máu.
Nàng chịu đựng, ép chính mình xử lý hết, không lâu sau bàn đã đỏ một mảng, tất cả đều chảy máu.
Mắt Hồng Mai mơ hồ có nước, đau đến phát run.
Cùng là chủ tử, trắc phi có sơn hào hải vị, Vương phi không được sủng ái, mà bị hạ nhân lơ là.
Đúng là không công bằng.