Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu đồng ý: “Ta cũng cho rằng là như thế, hai người nói tới bài thơ tình này dường như thật sự là viết cho một cô gái nào đó. Nếu như có oan uổng, nói không chừng người mà Trình Minh Kỳ yêu là một người hoàn toàn khác.”
Triệu Khương Lan gật đầu rồi nói tiếp: “Nhưng y vào kinh vì thư cử, trừ em họ nhà mình ra thì cũng không có cơ hội quen biết cô gái nào khác. Có phải là lúc y ở Bình Danh đã có vợ, hoặc là vợ chưa cưới gì đó không, chẳng bằng gọi Trần Lập Huy tới hỏi một chút. Không phải hắn là học trò của Trình Minh Kỳ ư, chắc chắn hắn hiểu rất rõ về thầy của mình”
Mấy người đứng dậy rồi đi tới chỗ của Trần Lập Huy. Để cho làm việc tiện hơn nên Triệu Khương Lan đổi đồ nam rồi mới đi. Ba người đi qua đó một cách nhanh chóng. Trần Lập Huy không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên lại tự mình tìm đến đây.
Hắn vội vàng mời người đi vào, cũng không khiến cho hai người khác trong viện phát hiện ra.
Đi vào trong phòng của Trần Lập Huy, Mộ Dung Bắc Uyên mới giới thiệu: “Đây là Sơn Vương điện hạ, đây là Triệu công tử, bạn của bản vương”
Trần Lập Huy định quỳ xuống chào nhưng lại bị Mộ Dung Bắc Uyên ngăn lại.
“Chúng ta tới là vì muốn hỏi người về tình hình của Trình Minh Kỳ. Người nhìn bài thơ này xem sao, ngươi có biết tình hình tình cảm của y lúc còn ở Bình Danh không?”
Trần Lập Huy xem hết bài thơ này rồi mím môi mà nói: “Đây là thơ mà thầy viết cho vợ”.
“Cái gì? Hắn ta có vợ ư?” Triệu Khương Lan không nhịn được mà thốt lên.
Trần Lập Huy gật đầu xác nhận: “Đúng thế, trước khi vào kinh thì thầy ấy đã cưới vợ rồi. Chỉ là thi cử không tiện nên không dẫn vợ theo. Vốn y còn nghĩ nếu như có cơ hội trúng giải Trạng Nguyên thì sẽ về Bình Danh đón vợ, ai ngờ rằng sẽ chết thảm trong ngục tù chứ”.
Triệu Khương Lan lại hỏi: “Theo người thấy thì tình cảm của hai người họ thế nào. Hắn ta có khi nào gặp cô gái khác trong kinh mà quên đi tình cũ không?”
“Không thể nào, công tử không biết đấy thôi, thầy của tại hạ và vợ thầy ấy là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Sau khi thầy xảy ra chuyện thì Vợ thầy cũng không tái giá, cứ thế mà chăm lo cho bài vị của thầy.”
Ba người nghe xong đều im lặng.
Mộ Dung Bắc Hải nói: “Vậy ngươi có biết thầy của ngươi là vì bị người khác chỉ ra có tư tình với em họ nên mới mắc tội, mà cô em họ kia lúc đó vừa mới vào cung, được phong tiểu chủ”.
Trần Lập Huy nghe như sét đánh ngang tai.
“Không thể có chuyện này được! Chắc chắn là có hiểu nhầm. Đúng rồi, vợ thầy, lần này vợ thầy cũng vào kinh nhưng vì không tiện ở chung với tiểu nhân nên đã ở bên ngoài. Trong lòng vợ thầy vẫn luôn nhớ tới thầy ấy, cho nên muốn tìm cơ hội mà hỏi rõ ràng, cố ý đi vào kinh với tiểu nhân”
Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Bắc Uyên đã sai người đưa người vợ kia tới đây.
Vừa nhìn đã biết nàng ta xuất thân từ gia đình có học thức, mặc dù mặc áo vải nhưng khí chất vô cùng bình thản, không kiêu ngạo không tự ti.
Khi nàng ta nhìn thấy mấy vị hoàng tử cũng chỉ bình tĩnh mà hành lễ.
Trần Lập Huy giới thiệu, bởi vì trong nhà nàng ta mở trường học tư thục, sau khi vào kinh được người khác giới thiệu làm nữ tiên sinh cho một gia đình khác. Khi nàng ta nghe thấy Trình Minh Kỳ vào tù là vì có tư tình với tiểu chủ trong cung thì vẻ mặt bình thản thay đổi ngay lập tức. “Mong các vị xem xét lại, chồng tôi tính cách hướng nội, lại là người đọc sách, tuân thủ quy củ. Đừng nói là vị tiểu chủ kia phải tham gia tuyển tú, cho dù là aem họ bình thường, chàng ấy cũng sẽ không cố ý tiếp xúc.”
“Huống chi chàng ấy học hành gian khổ, một lòng muốn đậu Trạng Nguyên để thay đổi vận mệnh, sao lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế mà hủy cả tương lai chứ.”