Mục lục
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Bắc Tô lắc đầu: “Hỏi qua rồi nhưng cũng trả lời là không biết.”

Triệu Khương Lan chỉ còn cách an ủi hắn: “Nếu ta đoán không làm thì phụ hoàng đang ở gần đây”.

Lão lục hít một hơi thật sâu: “Tứ tấu, tẩu đừng hù dọa ta, phụ hoàng lại xuất cung sao, đã vậy còn đến nơi này nữa, phụ hoàng muốn làm gì đây?”

Nói rồi hắn không đợi Triệu Khương Lan trả lời đã giật mình tỉnh ngộ hét một cái: “Ta biết rồi, năm nay những học trò đi thi vào kinh có rất nhiều người ở đây đoán câu đố đèn, chắc chắn là phụ hoàng muốn xem trước vốn kiến thức của những người này, tối lúc thì trước mặt vua còn biết cách ứng biến”

Triệu Khương Lan thông cảm nhìn hắn một cái: “Thật ra vẫn còn một khả năng khác.”

Mộ Dung Bắc Tô hiếu kỳ nhìn nàng: “Tẩu nói đi.”

Trước đó Hồng Vân mất tích, chẳng phải ngài luôn rất muốn biết Sơ Phi Nương Nương giấu người ở đầu sao? Thật ra thì nàng ấy bị mẫu phi của ngài giấu ở lãnh cung ở Tây Vân….

“Cái gì!” Mộ Dung Bắc Tô thở dài tiếc nuối: “Hèn gì ta tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện bóng dáng của nàng ấy, thì ra mẫu phi đã mang người nhốt vào trong cung nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến phụ hoàng chứ?”

“Có mối quan hệ rất lớn đấy, hôm trước buổi tối phụ hoàng có đến cung Tây Vân và nhìn thấy Hồng Vân, còn nghe nàng ấy đàn một khúc nhạc nữa, ta có thể nhìn ra phụ hoàng dường như… rất có hứng thú với Hồng Vân đấy”.

Nghe đến đây, Mộ Dung Bắc Tô bỗng thay đổi sắc nhất và không nói nên lời.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn hắn một cái: “Được rồi, vì một nữ nhân mà bày ra bộ mặt sắp chết đó cho ai xem chứ?”

Mộ Dung Bắc Tô uất ức nhìn hắn: “Nếu như có người để ý đến tử tẩu xem huynh có để tâm hay không?”

Bị hắn đánh bật lại một cái khiến Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nghẹn lại: “Xem như huynh chưa nói gì?

Mộ Dung Bắc Tô mím chặt môi tỏ vẻ không vui.

Một lúc sau hắn mới buồn bã hỏi: “Chắc nàng ấy không đi du ngoạn trên thuyền với phụ hoàng đấy chứ?” Tất cả mọi người đều trở nên im lặng.

Trên hồ Yên Ba, Hồng Vân đứng ở mũi thuyền ngắm nhìn phong cảnh trên bờ hồ, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

La Tước khoác một chiếc áo choàng dài lên người nàng ấy: “Cô nương có lạnh không?”

“Hay là La Tướng quân gọi ta là Hồng Vân đi, cứ gọi là cô nương nghe kỳ quặc lắm”

“Khụ” La Tước bất giác họ nhẹ một cái lấy giọng và gọi một tiếng thuận theo ý của nàng ấy: “Hồng Vân”

“Vâng.” Nàng ấy đáp lại và quay đầu qua chạm ánh mắt với hắn, tâm trạng nàng ấy có vẻ rất tốt. La Tước cũng nở nụ cười: “Nàng cũng đừng gọi ta là Tướng quân nữa, hãy gọi ta là La Tước là được rồi”

“Thế không được” Nàng ấy lắc lắc đầu: “Chắc chắn có rất nhiều người đã gọi ngài như thế nên không thân thiết chút nào.”

“Thế nàng muốn gọi thế nào?”

Hồng Vân tự lẩm bẩm: “La đại ca, hừm, không được không được, Tước ca ca? Hình như hơi kỳ cục.”

Lạ Tước đỏ hết cả tại và không biết nên làm thế nào.

Hồng Vân đột nhiên vỗ tay: “Hay là gọi ca ca thì thế nào?

Hắn suýt chút đã bị mắc nghẹn.

Hồng Vân thấy hắn không trả lời nên bất giác hỏi: “Trong nhà ngài có phải còn có một muội muội không, ta gọi thể có khi nào không hay lắm không?

Thấy nàng ấy muốn sửa đổi cách xưng hô nên Lạ Tước vội vàng nói: “Không cần sửa, ta cảm thấy cái tên này rất hay nên nàng cứ gọi ta là ca ca đi. Trong nhà ta đúng là có một người muội muội nhưng muội ấy đã quen gọi ta là đại ca chứ không xưng hô thân thiết như nàng”.

Hắn hơi khựng lại, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Tiểu Vân”

Trong lòng Hồng Vân hơi rung động, nàng ấy xấu hổ cúi đầu thấp xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK