Ý tứ chính là, tuyết vừa rơi thì cơ thể sẽ không thoải mái, trong lồng ngực luôn có cảm giác bồn chồn bất an.
Cho nên chỉ cần tuyết rơi, Thẩm Hi Nguyệt sẽ lại rơi vào trạng thái như vậy. Trước kia khi nàng ta ở trong cung, năm nào cũng có thái y cố định thăm khám. Năm nay là trận tuyết đầu khi nàng ta tới vương phủ. Tuyết vừa rơi mà bệnh đã tái phát rồi.
Nhưng Giang Dương trước nay chưa từng gặp qua người bị trúng độc rắn, cũng không nhìn ra rốt cuộc Thẩm Hi Nguyệt thấy khó chịu ở đâu.
Bảo hắn ta tùy tiện kê đơn thuốc, hắn ta thật sự không dám kê linh tinh.
Giang Dương đành phải nói: “Hay là ngày mai thuộc hạ tiến cung, tới thái y viện một chuyển, xin phương thuốc mà trước nay trắc phi hay dùng. Thuộc hạ vô dụng, không thể nhìn ra trắc phi không thoải mái ở đâu.” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Thẩm Hi Nguyệt mím môi, khuôn mặt chưa trang điểm nhìn có chút yếu ớt tái nhợt.
“Vương gia, là thần thiếp vô dụng, bao nhiêu năm rồi mà bệnh vẫn không khá lên. Đều do thần thiếp liên lụy ngài, cũng mau ngài không chế thần thiếp, năm nào tuyết rơi cũng ở bên cạnh dỗ dành thần thiếp, nếu không thần thiếp khó mà chịu nổi”
Triệu Khương Lan tiến vào cửa không nói một lời.
Một là do hôm nay cơ thể nàng không thoải mái, căn bản không có sức lực nói chuyện. | Hai là nhìn dáng vẻ Thẩm Hi Nguyệt nũng nịu bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng khó chịu kịch liệt như vậy.
Lúc trước không phải chưa từng thấy bọn họ thân mật, dù sao thì lúc ấy Thẩm Hi Nguyệt mới là người được sủng ái nhất.
Chỉ là lúc ấy nàng cũng không xem Mộ Dung Bắc Uyên là nam nhân của mình, sao có thể để trong lòng được.
Hiện giờ không giống như vậy nữa. Giữa bọn họ, từ lâu đã không còn là đối phu thê xa lạ nữa rồi. Nói một câu ân ái ngọt cào cũng không quá.
Nếu đã dính tới hai chữ “ân ái”, lại nhìn thấy trượng phu thân mật với thiếp thất, nàng chỉ cảm thấy có chút chướng mắt.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên trước sau vẫn chú ý tới Triệu Khương Lan. Hắn thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, trong lòng càng thêm bất an.
Nghe Giang Dương nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên thất thần gật đầu: “Ngày mai người tiến cung là được, thái y thường xem bệnh cho trắc phi họ Tưởng”
Thẩm Hi Nguyệt đắc ý nhìn Triệu Khương Lan, đáy mắt tràn ngập vẻ khiêu khích. Hừ, xem đi, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn nhớ hết tất cả những gì có liên quan đến nàng ta.
Triệu Khương Lan cảm thấy căn bản không thể nghe tiếp được nữa, nàng đặt chiếc hộp trong tay lên | bàn, không nói tiếng nào đứng dậy.
| Hắn vẫn còn nhớ những thứ liên quan tới nữ nhân có tâm địa rắn rết này, sao nàng có thể không khó chịu cho được.
Nàng đứng dậy muốn rời đi. | Mộ Dung Bắc Uyên đẩy Thẩm Hi Nguyệt ra rồi đi xuống giường giữ chặt lấy nàng: “Vương phi, ta còn có việc tìm nàng”
Triệu Khương Lan không kiên nhẫn mà gắn lên với hắn: “Tìm ta làm cái gì, hôm nay ta không thoải mái, | huynh đừng có chọc ta không vui”
Mộ Dung Bắc Uyên giữ chặt lấy nàng, không cho nàng đẩy hắn ra. Hắn nhìn Thẩm Hi Nguyệt rồi nói: “Trắc phi, nàng về trước đi, bổn vương có chuyện quan trọng muốn thương lượng với vương phi”.
Thẩm Hi Nguyệt rưng rưng nhìn hắn, nhưng thấy thái độ Mộ Dung Bắc Uyên kiên quyết. Nàng ta chỉ đành chậm rì rì đứng dậy đi ra ngoài, bước chân lộ ra vẻ yếu đuối mong manh.
Chờ Thẩm Hi Nguyệt đi rồi, Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng dỗ dành: “Đừng giận ta mà, ta thật sự không cố ý. Ta không để ý tới nàng ấy nhưng tuyết rơi là ta lại không thể thờ ơ lạnh nhạt. Giang Dương biết, Thẩm Hi Nguyệt năm đó vì cứu ta mà cứ thấy tuyết là cơ thể lại không thoải mái.
- ---------------------------