Hắn ta nói: “Sau khi trời tối thì bằng hữu của tại hạ sẽ đem đồ đến đây!”
Mộ Dung Bắc Uyên chế nhạo: “Làm gì phải đợi đến khi trời tối chứ. Chẳng lẽ đám người này đi trộm quen thói rồi nên phải đợi đến khi trời tối thì mới có thể hành động à?”
Lý Mặc đành phải nói: “Ta cũng xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, đừng đuổi theo thẩm vấn vị bằng hữu này”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên trầm lắng đến khó coi, nhưng Triệu Khương Lan đã nhanh chóng túm lấy cánh tay của hắn mà lắc.
Khiến hắn có chút hoảng hốt.
“Ngươi nói là buổi tối sẽ đem hoa sen lại đây nên bản vương cũng lười ở trong này với người”
Hắn đang rất bận phá án.
Bây giờ bị Triệu Khương Lan tác động như thế rồi thì chắc là không thể báo cáo kết quả công tác nữa rồi.
Lúc trở về phải nghĩ cách mà đối phó nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên nhấc chân lên tính đi, khẽ liếc qua nhìn Triệu Khương Lan một cái: “Thế nào, nàng còn không định đi à?”
“Bây giờ thiếp đi đây” Triệu Khương Lan tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
Lý Mặc đột nhiên nói: “Vương phi, xin dừng bước”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu cảnh cáo, Lý Mặc chỉ mỉm cười: “Tại hạ có chút chuyện cần nói với vương phi” Triệu Khương Lan liên tục khẽ thở dài.
Nàng khổ quá mà, vừa mới phải đối phó với Mộ Dung Bắc Uyên xong, giờ còn có chuyện cần phải xử lý nữa.
Dựa theo tính cách đa nghi của Lý Mặc thì chắc chắn là muốn hỏi rõ nguyên nhân tại sao nàng giúp hắn ta.
Một lời nói ra không thuyết phục thì hệ quả sẽ vô cùng phiền phức.
Mộ Dung Bắc Uyên đặt tay lên bội kiểm. Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhếch lên, một vẻ đẹp thật lạnh lùng.
“Ngươi được voi đòi tiên à?”.
Triệu Khương Lan vươn tay lên nắm lấy tay hắn: “Vương gia chớ nóng giận. Hắn ta cũng sẽ chẳng nói điều gì quan trọng đầu. Nếu lo lắng thì ngài cứ đứng một bên nghe là được mà!”
Lý Mặc không nhượng bộ, nói một cách chắc nịch: “Nhưng tại hạ lại muốn được một mình nói chuyện với vương phi!”
Triệu Khương Lan trừng mắt với hắn ta.
Người này sao mà không có khả năng phân biệt tốt xấu thế này.
Còn sợ là Mộ Dung Bắc Uyên chưa đủ giận hay gì. Hay là hắn không thấy sợ, cảm thấy cái mạng nhỏ của hắn luôn được bảo toàn?
Triệu Khương Lan trấn an Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, công việc của ngài vô cùng bận rộn. Nếu không có chuyện gì thì ngài cứ đi trước đi.
Ta đi nghe hắn muốn nói cái gì. Ngài yên tâm, đám người Tiểu Dương đều đang ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ không dám làm mấy trò đồi bại đầu”.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn Triệu Khương Lan một cái, trong ánh mắt hằn lên tia lửa giận đang rực cháy.
Nhưng hắn che giấu điều đó, không để nó bùng lên. Hắn chỉ rũ tay áo rồi rời đi.
Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng đi, Triệu Khương Lan khẽ thở dài.
Nàng mệt mỏi ngồi xuống bàn bên cạnh, rót một chén nước uống rồi nhìn thẳng về phía Lý Mặc.
“Bản cũng biết người muốn hỏi chuyện gì? Ngươi muốn hỏi tại vì sao ta lại cứu người. Vì sao lại không ngại gạt Vương gia để cứu mạng người có đúng không?”
Lý Mặc gật đầu.
Khóe môi Triệu Khương Lan nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Ngươi không cần nghĩ nhiều thế đâu. Bản cung cứu người, thực tế không hề liên quan gì đến người cả. Chỉ là ta đã nhìn trúng thế lực đang chống lưng cho người kia kìa”
Vẻ mặt Lý Mặc hiện đầy vẻ nghi ngờ.
Thể lực chống lưng, là ý gì. Hắn còn chẳng rõ thân phận của hắn nữa mà.
Triệu Khương Lan chỉ về phía Mai Hương: “Tiểu cô nương mà từ trước đến nay vẫn luôn ở bên cạnh ta có võ công vô cùng thâm sâu. Chắc hẳn không phải là một người có xuất thân bình thường. Người với nàng ấy cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì cả. Nhưng nàng vẫn cung kính gọi người là biểu ca, chẳng vì lý do gì quan trọng cả. Có lẽ là bởi vì hai người thực tế chính là… huynh muội đồng môn!”.
Lý Mặc thả lỏng người.
Triệu Khương Lan nghĩ như vậy cũng hợp lý.
Mai Hương gật đầu như giã tỏi: “Vương phi liệu sự như thần!”