Nàng ta nói xong lại nghĩ tới một chuyện quan trọng khác: “Câu thơ hôm đó Vương phi đọc có manh mối gì không?”
Người đến lắc đầu: “Người của chúng ta theo vào kinh cũng tiếp xúc với không ít cử tử (người đi thi), nhưng không thấy có người viết bài thơ này. Hơn nữa, Vương phi cũng không xác định câu thơ kia có phải do cử tử năm nay làm hay không, manh mối rất xa vời.”
Hồng Vân không thể làm gì khác hơn, đành bảo người đi trước, tiếp tục thăm dò. –
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, mà lại nhàn rỗi vô sự, vậy nên Hồng Vân ngồi ở trong sân phơi nắng.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa đối diện kia cũng mở ra.
Một nữ nhân dáng dấp thanh lệ từ trong đi ra, thân mặc bạch y, ánh mắt đờ đẫn.
Chỉ thấy nàng ta mặt không đổi sắc tìm một bậc thang ngồi xuống, hé mắt nhìn về phía mặt trời rồi lại cúi đầu.
Đây chính là vị tiểu chủ bị đày vào lãnh cung kia.
Hồng Vân có chút ngạc nhiên, không biết đối phương phạm phải tội gì.
Trong lúc rảnh rỗi, nàng ta liên quan sát nhất cử nhất động của nữ nhân này.
Chỉ nghe nàng một mực lẩm bẩm lan man, nói ít chuyện rất kỳ quái.
Bỗng nhiên, nữ nhân vận bạch y nói một câu: “Thiên nga nghìn dặm xa, lăng không ngắm Cửu Châu” . Truyện mới cập nhật
Hồng Vân soạt một cái ngẩng đầu.
Nếu như là người bình thường, đương nhiên không nghe được tin kg lẩm bẩm từ khoảng cách xa như vậy.
Thế nhưng thân làm thủ lĩnh Phượng vệ, võ nghệ phi phàm, nàng ta lập tức nghe được.
Câu thơ này, là câu thơ nàng ta vừa nhắc tới.
Chính là câu thơ Triệu Khương Lan bảo bọn họ truy tìm nguồn gốc.
Hồng Vân kinh hãi.
Đúng là đi mòn gót giày chẳng thấy, thấy được lại chẳng tốn chút công sức nào!
Nàng ta vội vã đi tới bên cạnh nữ nhân kia, nha hoàn đứng sau lưng bạch y nữ nhân cảnh giác nhìn Hồng Vân.
“Ngươi là ai!”
“Đừng sợ, ta không phải là người xấu, là khách nhân tạm thời ở trong lãnh cung”
Nha hoàn này giễu cợt: “Vào lãnh cung là không ra được, sao có thể là khách nhân chứ.”
“Thật đấy, ta không phải phi tần của hoàng đế, bởi vì không có chỗ ở nên chỉ tạm ở đây vài ngày rồi đi, đương nhiên là khách nhân rồi.”
Thấy nha hoàn này trợn mắt nhìn mình chằm chằm, nàng ta nhoẻn miệng cười: “Cô nương chở SỢ, ta đối với chủ nhân của cô không có ác ý. Chỉ là vừa rồi nghe thấy nàng đọc một câu thơ vô cùng quen tai, giống như là thơ một vị cổ nhân của ta làm nên muốn hỏi vị tiểu chủ này một chút, có quen vị cố nhân kia của ta hay không”
“Câu thơ gì, cố nhân nào?”
Hồng Vân hướng về phía bạch y nữ tử, chậm rãi đọc lại câu thơ kia một lần.
“Thiên nga nghìn dặm xa, lăng không ngắm Cửu Châu”
Bạch y nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt tuy vẫn dại ra, nhưng vẻ mặt đã giãn ra một ít.
Nàng ra hướng về phía Hồng Vân, đột nhiên nở nụ cười, khiến mặt mũi nàng vốn tái nhợt tiều tụy hiện ra một ít ánh sáng quỷ dị.
“Đúng vậy, tiểu chủ, thơ này là người tự viết sao? Hay là người mà người quen biết viết”.
Nhưng bạch y nữ tử chỉ lặp đi lặp lại không ngừng, như thể nghe không hiểu vấn đề nàng ta hỏi, cũng không trả lời.
Hồng Vân không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía nha hoàn sau lưng nàng ta: “Cô nương, không biết cô có từng nghe bài thơ này chưa?”