Nhà nhà trong lúc giao thừa đều đang đón mừng, bỗng nhiên nghe thấy một bản nhạc buồn như vậy khiến người ta có chút chạnh lòng.
Mặc dù người này đã chơi rất tốt trong suốt quá trình, nhưng mà Triệu Khương Lan vẫn nghe ra một vài chỗ sai ở trong đó.
Nàng thì thầm bên tai Mộ Dung Bắc Uyên: “Hắn ta đã đàn sai ba lần”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nàng một cái: “Cái này mà nàng cũng có thể nghe ra. Không phải là bản nhạc của Vinh Dương sao?”
“Vậy thì có làm sao, thiếp học vấn uyên thâm, hiểu biết rộng, không được sao?”
Hắn mỉm cười siết chặt tay nàng.
Ngăn cách sảnh tiệc to lớn, cho dù nội lực có uyên thâm đến đâu, Lý Mặc cũng thực sự không thể nghe rõ người đối diện đang nói gì.
Chỉ mơ hồ nghe thấy hai từ “đàn sai”.
Ánh mắt Lý Mặc quét qua người đang đánh đàn, ánh mắt không khỏi chớp động một chút, sau đó lại nhìn về phía Thần Vương Phi.
Không lẽ nàng ấy có nghe ra được sao?
Kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay tán thưởng.
Chiêu Vũ để họ nhẹ một tiếng: “Sứ thần đánh đàn rất hay, chỉ là bài hát quá thê lương, khiến người ta trong lòng u sầu.”
Vị sứ thần chắp tay nói: “Đó là sơ suất của tiểu nhân, vừa rồi coi như là tung gạch như ngọc. Nếu như có thể may mắn được nghe được tiếng đàn của một vị cầm sự nào đó trong quý triều, tiểu nhân sẽ không hối tiếc”
Chiêu Vũ đế và Viên Hoàng hậu nhìn nhau.
Theo lý mà nói, khách đã đánh đàn và đưa ra lời mời như vậy. Bọn họ có thể nào cũng không nên từ chối.
Chỉ là, cầm sự trong cung ở cung điện khác cách xa nơi này, bởi vì nghỉ ngơi, nói không chừng còn có thể sẽ ăn mặc không chỉnh tề.
Nhất thời, cũng không biết có thể nhanh chóng đến được không.
Bọn họ đang do dự thì Mộ Dung Bắc Quý đột nhiên nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, chuyện này có gì khó. Ai mà không biết tứ tấu cầm nghệ xuất chúng, nhân lúc đang vui vẻ, không biết có thể biểu diễn một bản nhạc thật hay cho mọi người được không?”
Sứ thần quả nhiên hai mắt sáng lên: “Thì ra Thần Vương Phi tinh thông âm luật sao?”
Tinh thông là một chuyện, nhưng diễn tấu trước mặt người khác lại là một chuyện khác.
Đối phương là một vị thương nhân đánh đàn thì không có gì là không thoả đáng.
Nhưng Triệu Khương Lan là một vương phi cao quý, không có lý do gì lại tuỳ tiện mua vui cho người khác.
Mộ Dung Bắc Uyên tỏ ra không hài lòng, vừa định từ chối thay nàng.
Chiêu Vũ để lại phấn khích tràn trề, có chút mong đợi nhìn Triệu Khương Lan.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên chuẩn bị nói, Triệu Khương Lan vỗ vỗ mu bàn tay của hắn an ủi.
“Không sao. Hôm nay ở đây ngoại trừ khách khứa, đều là phụ mẫu, huynh tẩu đệ muội trong nhà, cũng coi là một nửa bữa tiệc gia đình. Chơi một bản nhạc cho họ, cũng không tính là mất mặt”
Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên chỉ là sợ rằng nàng sẽ không vui.
Nhưng mà nhìn Triệu Khương Lan thật lòng cảm thấy không thành vấn đề, cho nên cũng yên tâm.
“Vậy được, nàng tùy ý chơi một bài là được rồi, không cần quá hao tâm tốn sức.”
Triệu Khương Lan bước đến bên cạnh đàn cổ, cất tiếng nói: “Gần đây nhi thần đã viết một bản nhạc mới, trước giờ chưa từng chia vui với người khác. Hôm nay, vừa hay nhân cơ hội này để thể hiện tác phẩm vụng về của mình. Vẫn xin các vị không chê.”
Chiêu Vũ để tò mò hỏi một tiếng: “Bài hát tên là gì?”
“”.
“Tên hay!” Chiêu Vũ để không khỏi khen ngợi.
Ông ta trước giờ chưa từng nghe Triệu Khương Lan đánh đàn, không ngờ rằng nàng không chỉ có thể chơi mà còn có thể tự mình sáng tác nhạc.
Tài hoa như vậy, tại sao trước đây chưa từng nghe nói qua.
Triệu Khương Lan trong lòng thở dài, nếu không phải vì bất tiện, nàng sẽ không nguyện ý chơi bản nhạc này.
Nàng không biết nhiều về các bản nhạc của Thịnh Khang, cũng không thể nào chơi bản nhạc của nước khác trước mặt sứ giả Vinh Dương.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, tốt hơn là chơi một bản nhạc mà mình đã viết cách đây không lâu.
Dù sao thì chưa ai từng nghe về nó, cũng không ai có thể bới ra được lỗi.
Những ngón tay thon dài của Triệu Khương Lan vuốt ve dây đàn và búng nhẹ.
Lúc đầu, giai điệu giống như tiếng leng keng của một con suối, trong veo nhẹ nhàng.
Sau đó, cơn gió mạnh quét qua, như thể thực sự tạo ra những tầng sóng khổng lồ, tràn về phía trước, ngày càng nhanh hơn.