Mộ Dung Bắc Uyên bề ngang người nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hắn dùng ngón tay quấn lọn tóc nàng, ngửi ngửi: “Vương phi thơm quá.”
“Đồ háo sắc!”
“Bản vương còn lâu mới là đồ háo sắc, có chăng cũng chỉ là một người con có lòng muốn hiếu thảo với bà nội, thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy thôi”
Hắn trở người đè lên cơ thể nàng: “Vương phi nghe hiểu chứ?” Sao có thể không hiểu cho được, Triệu Khương Lan cười.
Có lẽ là vì không khí vào lúc này rất tốt, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trước mặt tươi cười, chỉ thấy lòng như tan ra.
Hắn thường bị người đời đồn thành tuyệt sắc nhân gian. Có lẽ là vì trời sinh đã đẹp vậy nên cũng chẳng quá để tâm vẻ bề ngoài của người khác.
Chỉ với riêng gương mặt này của Triệu Khương Lan, thói quen chán ngán khi trước đã trở nên mê muội.
Hiện giờ đã chuyển thành cơn nghiện mà chính hắn cũng chẳng hề phát hiện.
Sự nghiện này khác với khi bị Thẩm Hi Nguyệt bỏ độc tình.
Đọc tình là chất độc, nhưng Triệu Khương Lan lại là thuốc của hắn.
“Vương phi.” Bàn tay của Mộ Dung Bắc Uyên thuần thục cởi bỏ áo bào của Triệu Khương Lan.
Ngón tay thon dài của hắn luồn vào trong quần áo của nàng, sờ soạng từng ngóc ngách.
Triệu Khương Lan vươn chân, mũi chân chếch lên chạm lướt lên nửa thân dưới của hắn.
Đây không phải chỉ ngầm đồng ý, mà còn quyến rũ trắng trợn.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy bầu không khí mọi thứ đều rất tốt, nhưng khi hắn đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa, Triệu Khương Lan bất chợt cắn vào tại hắn.
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, tựa như một bé mèo nghịch ngợm: “Vương gia, hôm nay không đúng lúc rồi”. Mộ Dung Bắc Uyên khó hiểu nhìn nàng, lại chỉ thấy cô gái trong lòng tỏ vẻ hài hước: “Mấy ngày nay người ta không tiện nha”
Ánh mắt người đàn ông nằm bên trên dần tối đi, hắn nghiến răng nghiến lợi cấu eo nàng: “Không tiện mà dám trêu đùa ta, nàng cố ý hả?”
“Có cố ý đâu, chỉ tùy tiện chọc chọc chút thôi mà. Ai ngờ huynh không chịu được cám dỗ thế chứ.”
Nàng cảm nhận được sự bất thường từ vị trí nào đó của ai kia, cười một tiếng: “Thần vương điện hạ nhiệt tình quá, đúng là vừa chấm mồi đã cháy vượng rồi ha”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên trở nên lúng túng, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.
“Vương phi à, thời điểm đặc biệt ắt có cách xử lý đặc biệt. Chỗ đó không được thì vẫn còn chỗ khác có thể giúp giúp vi phu mà.”
Triệu Khương Lan nhìn hắn với vẻ oán trách: “Huynh… Huynh đúng thật là!”
Hàng mi dày vừa nhỏ vừa dài của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ chớp, đôi mắt đen láy tựa như bóng đêm bất tận, bị gió mát thổi qua.
Nàng im lặng nhìn người trước mắt, thầm nhủ biết đâu đấy người này là con yêu tinh nào chuyển thể.
Nếu không sao có thể mê hoặc nàng thất điên bát đảo thế này.
“Chỉ được làm một lần thôi đấy” Nàng nhỏ giọng xì xầm. Mắt Mộ Dung Bắc Uyên ánh lên vẻ tươi cười, hắn mãn nguyện hôn xuống. Bóng đêm dày đặc, Mộ Dung Bắc Uyên ôm nàng vào phòng tắm tẩy rửa.
Thấy nàng xoa cánh tay, hắn còn ra vẻ quan tâm đấm bóp thay nàng, đổi lại là một cái lườm từ ai kia.
“Haiz, huynh nói ngày mai ta nên lấy thân phận gì đến lâu Yên Vũ đây. Triệu Minh hay Thần vương phi đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nàng một cái: “Đương nhiên là Thần vương phi chứ. Ngày mai là lễ hội dân gian, chắc chắn có không ít nữ tử thích cảnh tượng tưng bừng ra cửa, đừng lo. Nếu nàng giả dạng nam nhi xuất hiện cạnh bản vương, chỉ sợ không lâu sau, kinh thành sẽ đồn bản vương có bệnh thích nam nhân mất”.
Triệu Khương Lan tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, thì chợt nghe thấy tiếng hờn giận của Mộ Dung Bắc Uyên.
“Hơn nữa tài danh của Triệu công tử vang xa lắm, là chàng trai tài hoa được nhóm đào kép nổi tiếng của lâu Yên Vũ yêu thích nhất cơ. Bản vương cũng không muốn tăng thêm mấy tình địch nữ, vậy nên đừng tự chuốc phiền toái tới nữa.”
Khóe miệng nàng co giật: “Ngay cả nữ nhân mà huynh cũng ghen được hả?”