Ninh Vân một lòng muốn Triệu Khương Lan đến đây, cố ý nói tình hình của bản thân vô cùng nghiêm trọng.
Một đám người thái y viện gấp gáp đến mức mồ hôi đầy đầu, bắt mạch hết lần này đến lần khác cũng không phát hiện ra có điều khác thường, bọn họ rất sợ Chiêu Vũ để một khi tức giận sẽ lấy đầu của bọn họ xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan sánh vai đi vào bên trong.
Thái giảm trực ban bên ngoài điện Tề Vinh nhìn thấy hai người họ liền cất tiếng thông trị. “Thần vương điện hạ, Thần vương phi đến.”
Ninh Vân ở bên trong vẫn chưa nghe thấy, chỉ mơ hồ cảm giác bên ngoài có người đến
Trong lòng nàng ta càng lúc càng đắc ý, vừa nghĩ đến ngày chết của Triệu Khương Lan đã đến gần, khỏe miệng của nàng ta liên không nhịn được mà nâng lên.
Con tiện nhân này, hiện giờ e rằng đang bị một đám nam nhân thô lỗ giày vò đến mức muốn sống không được muốn chết không xong.
Đế hậu và Huệ phi ở bên ngoài lại không hề biết phần tâm tư này của Ninh Vân.
Chiêu Vũ để nhìn thấy Triệu Khương Lan liền vội vàng nói: “Mau, Thần vương phi người cuối cùng cũng đến rồi. Ninh Vân đang đau bụng dữ dội, trầm thực sự rất lo lắng, người mau đi xem xem.”
Nàng gật đầu: “Trước khi đi vào trong, xin các vị thái y đem chẩn đoán bệnh tình của các người nói cho ta biết, để cho ta có tính toán.
Vẻ mặt của các thải y đều khó xử, vị thái y đứng đầu đau khổ nói: “Khởi bẩm vương phi, y thuật của lão thân có hạn, thật sự là không nhìn ra công chúa bị bệnh ở đâu, xin vương phi tự mình xem xét”
Triệu Khương Lan thản nhiên cười, quả nhiên là giả bệnh, cái thứ ngu xuẩn này.
Nàng xách rương đi vào, nhóm người của Chiều Vũ để cũng vào cùng theo.
Ninh Vân bảy ra vẻ mặt đau khổ, hai tay ôm lấy bụng dưới bên phải mà rên rỉ, nhưng sự đắc ý đều hiện ra hết trong ánh mắt.
Nhìn thấy Chiêu Vũ để đi vào, nàng ta tủi thân hỏi: “Phụ hoàng, tứ tấu có lẽ không đến được rồi đúng không? Nhưng nhi thần rất đau, nếu không có tẩu ấy ở đây, nhi thần thực sự rất lo lắng”
“Ai nói tử tẩu của ngươi không đến được. Chiêu Vũ để phản bác.
Ninh Vân sửng sốt: “Người nói sao? Không lẽ tứ tẩu đến rồi?”
“Thật sự không biết hoàng muôi tin tưởng ta như vậy, hoàng muội yên tâm, ta nhất định sẽ xem bệnh thật tốt cho người
Một người vừa nói chuyện vừa từ trong đám người đi ra. Sắc mặt Ninh Vân lập tức trắng bệch, nhịn không được mà đưa tay chỉ vào nàng: “Ngươi, sao người lại ở đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên mạnh mẽ nhìn về phía nàng ta, trên mặt hiện lên từng tầng u ám, tựa như mưa gió sắp bao phủ cả một ngọn núi. “Ninh Vân, không phải muội muốn gọi hoàng tẩu của muội đi trong đêm mà đến sao? Lúc này muội lại nói những lời hồ đồ gì vậy? Muôi đã sai người đi mời, sao nàng ấy lại không thể ở đây? Mộ Dung Bắc Uyên hỏi lời này rất bình tĩnh, nhưng khi Ninh Vân chạm đến ánh mắt của hắn, toàn thân như bị sét đánh mà run rẩy, ngay cả ngón tay cũng đang run run.
Huệ phi cũng không biết con gái của mình đang giở trò quỷ gì, chỉ coi như nàng ta bị bệnh nên thần trí không rõ ràng, trên mặt đầy vẻ lo lắng. “Xin vương phi hãy xem bệnh đi.”
Triệu Khương Lan chầm chậm đi đến trước giường, cười ôn hòa hỏi: “Hoàng muội đầu ở đầu, cứ nói cho ta biết “
“Ta, ta đau ở chỗ này. Vừa rồi giả vờ một trận, lúc này Ninh Văn đành đâm lao thì phải theo lao, đương nhiên phải tiếp tục diễn cho xong vở kịch.
Triệu Khương Lan nhìn về vị trí mà nàng ta đang đặt tay lên, đưa tay lên ẩn vài cái vào chỗ đó: “Là đau liên tục, ăn không ngon miệng, thậm chí có chút buồn nôn sao?”
Ninh Vân không dám nói không phải, chỉ đánh lúng túng gật đâu.
Cùng lắm là Triệu Khương Lan nhìn ra điều đó rồi kê một đơn thuốc, thuốc sắc xong nàng ta đổ đi không uống là được
Ninh Vân dự tinh như vậy, liên không lo lắng nữa. Vậy nên cho dù Triệu Khương Lan hỏi điều gì, nàng đều gật đầu nói đúng.
Nhưng lại thấy Triệu Khương Lan thở dài một hơi: “Hóa ra là như thế, khó trách hoàng muội lại đau đến như vậy, ra là ruột thừa xảy ra chuyện.”