Lúc này Triệu Khương Lan mới đánh mắt sang, nhìn thấy mấy tên ám vệ đang cùng xông lên bảo vệ phía trước.
Nàng dìu Mộ Dung Bắc Uyên đứng lên, bảo ngựa trắng quỳ xuống, cuối cùng hai người cũng leo lên được lưng ngựa.
Máu từ vết thương của hắn chảy ra, nhỏ lên cả lòng bàn tay của nàng.
Triệu Khương Lan cảm thấy máu tươi sền sện dính trên tay còn nóng hơn cả than hồng, nóng đến mức tay nàng phải rụt lại, không dám đụng vào.
Có hai tử sĩ nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa là Mộ Dung Bắc Uyên, muốn xông lên bắt lấy vị vương gia có thân phận tôn quý này.
Nhưng hộ vệ tạo thành một màn chắn ngăn cản bọn chúng, Triệu Khương Lan cắn răng vô mông ngựa, chạy như bay đi.
"Phi!"
Nàng dùng hết toàn bộ sức lực đưa Mộ Dung Bắc Uyên chạy thoát, không dám chậm trễ phút giây nào.
Mấy tử sĩ kia cũng dốc toàn lực mà tấn công Mai Hương, đám người Đông Diêu vây quanh nàng ta.
Nhưng đột nhiên, có người phản ứng lại, thấy tình hình có vẻ không đúng lắm.
Từ lúc này đến bây giờ, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ dựa vào người khác để bảo vệ bản thân, hoàn toàn không quan tâm đến "Vương phi" của hắn.
Người con gái này võ công quá cao cường, điều này hoàn toàn trái ngược với manh mối có được.
Chẳng lẽ người kia căn bản không phải là Triệu Khương Lan? Một tử sĩ nghiêng mình đến bên cạnh nàng ta, đột nhiên dùng tay sờ lên mặt nàng.
Mồ hôi và máu thấm đẫm cả gương mặt, khiến lớp mặt nạ giả của nàng trở nên lỏng lẻo.
Chỉ cần kéo nhẹ như thế này, quả nhiên kéo ra được một lớp như da người.
"Không xong rồi, đây không phải là Thần vương phi, chúng ta trúng kế rồi!"
Những người kia nhanh chóng ý thức được Triệu Khương Lan thật sự đã cùng Mộ Dung Bắc Uyên đi rồi.
Nhưng một khi bọn họ đưa Thích phu nhân đi, chẳng lẽ lần sau còn có cơ hội sao, càng không dễ dàng như thế.
"Đuổi theo!" Mấy người ở dưới đất ném đạn khói ra, phi thân lên bức tường đuổi theo.
Đông Diêu thầm hố lên một tiếng: Không hay rồi. Theo như suy đoán, chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên không đợi được đến lúc hồi phủ, ước chừng sẽ tìm khách điểm gần đó hoặc tửu lâu nào đó dừng chân, tiện cho việc trị thương.
. Nếu như để mấy tên tử sĩ này tìm thấy Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên trước, vương gia lại đang bị thương, chẳng phải là bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Nhanh, chúng ta phải chia nhau ra đi tìm người, bây giờ không biết vương phi đã đưa vương gia đi hướng nào rồi."
Đông Diêu dìu Thích phu nhân: "Nô tài đưa Thích phu nhân hồi phủ, bọn họ sẽ lập tức đi tìm, sẽ không chậm trễ!"
Bầy sói còn chưa chịu lùi bước, nếu như lúc bình thường, bọn chúng đã có thể dựa vào khinh công mà bay đi.
Hết lần này đến lần khác không hề có ý muốn bảo vệ, chỉ có thể ra sức chiến đấu mà thoát ra.
Mai Hương nhìn thấy cổng sắt đã bị đánh đổ liền nảy sinh một kế.
"Sói rất sợ tiếng kim loại va chạm, chúng ta ra sức gõ vào cổng sắt, nói không chừng bọn chúng sẽ sợ mà bỏ đi".
Nàng ta nói xong rút ra một thanh kiếm rồi gõ lên cửa sắt mấy cái. Quả nhiên bầy sói đang nhỏ dãi, vẻ mặt hung hăng kia dừng lại.
Những người khác cũng nhao nhao lên gõ vào mấy dụng cụ bằng sắt bên cạnh, bầy sói từ từ lùi bước, cuối cùng cũng ra khỏi sân.
Đông Diêu dìu Thích phu nhân lên xe người, rồi thúc ngựa rời đi.
Những người khác thì chia thành ba đường, tìm khách điểm gần nhất tiện ngủ lại, hy vọng có thể tìm thấy hai vị vương tử.
Triệu Khương Lan đi về phía đông.
Phía trước có một thôn trang ở vị trí hẻo lánh, hoang vắng, nàng mơ hồ nhìn thấy bên phía đông có dấu chân người.
Khó khăn lắm mới thúc ngựa tìm được một khách điểm ở nhà dân, nàng mừng rỡ, dừng lại.
"Mộ Dung Bắc Uyên, sắp đến rồi, cố gắng một chút nữa!" Nàng quay đầu lại nói với người phía sau. Mộ Dung Bắc Uyên đã mất đi ý thức, vô lực dựa vào vài nàng.
Nếu không phải nàng nghĩ cách dùng vải thô cột hai người lại với nhau, hắn mới cố gắng chống đỡ được đến đây mà không rơi.
- ---------------------------