Nói xong, Triệu Khương Lan dùng chiếc thìa nhỏ nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên mặt nàng ta.
Triệu An Linh căng thẳng nuốt nước bọt: “Ngươi không lừa ta, thật sự có tác dụng?”
“Chỉ bôi bên ngoài có ích gì, ngươi vẫn phải kiêng ăn, uống thuốc, tâm bình khí hòa”
Triệu Khương Lan báo thù hung hăng gõ lên đầu nàng ta: “Phải nhớ kỹ, tức giận sẽ nóng trong người, hỏa khí quá vượng, không khỏi được đâu!”
Tính tình hung bạo của Triệu An Linh bùng nổ, nhưng cố tình nàng ta lại tin lời Triệu Khương Lan.
Không để hỏa khí của mình quá vượng ảnh hưởng sự hồi phục của gương mặt.
Với Triệu An Linh mà nói, không có gì quan trọng hơn dung mạo.
Đợi giúp Triệu An Linh bôi xong thuốc lần đầu, ánh mắt Triệu Khương Lan chăm chú nhìn bình thuốc.
Nàng thở dài, trân trọng đưa đồ cho Triệu An Linh.
“Lấy đi, làm theo cách của ta ban nấy, mỗi ngày ba lần. Nhất định phải dùng cho tốt, đừng làm mất, bởi vì ngươi không thể tìm ra được bình thứ hai đâu.”
Triệu An Linh không quá tin cầm lấy trong tay xem thử: “Chẳng phải chỉ là thuốc bôi thôi sao, có gì khó tìm chứ.”
“Ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
Triệu Khương Lan giơ một ngón tay lên.
Triệu An Linh cười nhạo: “Một lượng bạc? Giá này cũng đáng nhắc đến à?”
“Đoán sai rồi.”
“Lẽ nào là một trăm lượng, ngươi bớt gạt người đi, cái này còn đắt hơn ngọc vinh cao trong cung à.”
Triệu Khương Lan mím môi dưới: “Một vạn lượng bạc.”
Nàng không nói thêm một câu, thực ra nên thêm vào hai mạng người.
Bởi vì khi đó có một vị thuốc cực kỳ khó tìm, ban đầu công chúa Lạc Thiên Ý bị thương, liền cho người đi tìm dược liệu.
Bông hoa nở trong tuyệt cảnh dưới đáy vực sâu thảm.
Mọc trong đất bùn được độc dịch nuôi dưỡng, sau đó hai người hái hoa đều chết.
Đã trở thành nét bút cực nhạt trong dung nhan mỹ lệ của vị công chúa đó.
Mà bây giờ, chữa trị vết sẹo cho Triệu An Linh.
Triệu Khương Lan đã phí rất nhiều công sức mới mang thứ này từ Vinh Dương về.
Đồ quý giá như vậy giao cho nàng ta, quả thật là lãng phí.
Nhưng còn có cách nào nữa đâu.
Vậy mà Triệu An Linh còn hét lên: “Triệu Khương Lan ngươi đừng lừa ta! Thứ này sao có thể đáng giá một vạn lượng bạc được, ngươi thật sự cho rằng ta ngốc sao, lừa người cũng phải có mức độ chứ, cạn lời.”
Triệu Khương Lan lạnh lùng đứng lên: “Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta chỉ cảnh cáo ngươi, thứ này chỉ có bấy nhiêu, nếu ngươi làm mất, để lại sẹo thần tiên cũng không cứu được. Được rồi, các người có thể đi”
Công chúa Văn Hi đưa Triệu An Linh vẻ mặt không biết ơn rời khỏi.
Triệu Khương Lan đứng có chút mệt, không khỏi ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi.
Một đôi bàn tay ấn trên vai nàng.
Triệu Khương Lan quay đầu theo bản năng, Mộ Dung Bắc Uyên đứng sau lưng yên tĩnh nhìn nàng.