“Đó là muội muội ruột của con, con còn muốn lấy mạng của nó sao?”
Lúc này Lâm phu nhân mới hoảng sợ, chăm chú nhìn Lâm Gia Uyển cắn môi.
“Dù sao muội ấy cũng không sống được bao lâu nữa, càng kéo dài thời gian sống trên đời này chỉ càng khiến muội ấy thêm đau đớn, chi bằng sớm kết thúc mọi chuyện. Cho con thân phận của muội ấy thì ít ra con còn có thể gả đi một lần nữa, lần này bất kể như thế nào đi chăng nữa con cũng không chọn làm người đâu.”
Nghe Lâm Gia Uyển nói những lời như thế, Lâm phu nhân không thể tin được mà nhìn con gái.
“Rốt cuộc là con muốn làm gì?”
“Cha nương cứ thông báo cho người ngoài rằng con không chịu đựng được bản tính hung ác của Liên Khuê Nghiêm nên đã treo cổ tự sát rồi. Chờ mọi chuyện yên ắng, con sẽ lấy thân phận của Linh nhi để trở về. Từ nay về sau, Kinh Thành chỉ có Lâm Linh Nhi, chứ không còn Lâm Gia Uyển nữa.”
Đôi môi của Lâm phu nhân run rẩy, bà ta nhìn Lâm Gia Uyển, bỗng nhiên che mặt khóc òa lên.
Cả hai đứa con gái đều là máu mủ của bà ta. Một đứa từ nhỏ đã phải ở xa, không được gần gũi.
Một đứa lại gả cho kẻ không ra gì, sống trong thê thảm.
Tại sao ông trời lại đối xử như vậy với nhà họ Lâm chứ!
Thấy cha nương đều im lặng không nói, Lâm Gia Uyển lập tức quỳ xuống đất.
“Con gái biết yêu cầu của mình là trái với đạo lí, vô cùng không công bằng đối với Linh nhi.
Nhưng mà con cũng không có cách nào khác, bây giờ con sống không bằng chết, có lẽ chẳng bao lâu nữa Liên Khuê Nghiêm sẽ bộc phát thú tính của mình mà bạo ngược con hơn nữa. Đến lúc đó, thật sự con không thể sống tiếp được, nói không chừng còn ra đi trước cả Linh nhi. Rồi sau này bệnh tình của Linh nhi tệ đi, chẳng phải là cha mẹ sẽ không có ai ở cạnh chăm sóc tuổi già hay sao?”
Chuyện này Lâm thái úy cũng không biết phải làm sao.
Ông ta chỉ có duy nhất một thê tử, mấy kẻ thông phòng, trên dưới cũng chỉ có hai đứa con gái.
Lâm Gia Uyển vốn là toàn bộ hy vọng của ông ta. Nếu thật sự đúng theo lời của Lâm Gia Uyển, thì đúng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lâm phu nhân nghe nói như vậy, khóc đến nỗi đứt từng khúc ruột, không thể đứng thẳng nữa.
Lâm thái úy nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta: “Nếu con trở thành Linh nhi thì làm sao con có thể che dấu việc mình đã từng có hôn thú?”
Ông ta đang lo ngại chuyện đó. Dù sao Lâm Gia Uyển cũng là người từng trải, không còn là một cô nương trong trắng nữa rồi.
Chuyện này để đêm tân hôn về nhà chồng, chắc chắn sẽ bị bại lộ.
“Cha cứ yên tâm, con có thể tự giải quyết những việc riêng của mình. Chỉ cần miễn cưỡng chờ qua một đêm thì sau đó không cần phải lo lắng nữa rồi. Hơn nữa nếu Lâm Gia Uyển chết, cứ đem mọi chuyện đổ lên đầu của nhà họ Liên, dựa vào tình cảnh hiện tại của nhà họ Liên, đương nhiên là họ sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, không dám để chuyện không may xảy ra. Hoàng thượng không thích Liên gia, nói không chừng bây giờ sẽ vì quan hệ của nhà chúng ta với nhà họ Liên mà ghét lây qua cha. Đến khi chúng ta cắt đứt được quan hệ với nhà họ Liên, thậm chí còn xem bọn họ là kẻ thù thì hoàng thượng lại có thể trọng dụng cho một lần nữa rồi.”
Những lời nói này quá mức hấp dẫn, chỉ trong một thoáng đã khiến Lâm thái úy dao động.
Đương nhiên là Lâm Gia Uyển rất hiểu dã tâm của Lâm thái úy, càng biết rõ cách thuyết phục được ông ta.
Khuôn mặt của Lâm thái uy nghiêm trọng: “Vậy lần này con muốn gả cho nhà nào?”
“Lúc Linh nhi ở thôn trang cũng đã có duyên gặp gỡ với Sơn vương điện hạ vài lần. Muội ấy từng nhiều lần kể lại rằng điện hạ giống như thần tiên. Nghe giọng điệu của muội ấy, con nghĩ là Linh nhi đã ái mộ Sơn vương điện hạ rồi. Sau khi từ hôn, con có gặp lại muội ấy một lần, muội ấy còn trách móc con, nói con không hợp tình hợp lý. Con nghĩ nếu là Linh nhi, thì muội ấy sẽ muốn được gả cho Sơn vương điện hạ”.
Lâm thái úy trầm mặc trong chốc lát rồi đứng dậy phất tay: “Con về trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”