Mục lục
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã vội vàng đứng dậy và đi ra ngoài: “Phụ hoàng còn bận nhiều việc, nhi thần không quấy rầy nữa. Nhị thần xin phép cáo lui.

Hắn đi rất nhanh, Chiêu Vũ để khó hiểu mà nhìn công công đang đứng ở bên cạnh: “Ngươi nói xem rốt cuộc Thần Vương muốn làm cái gì?”

Lưu công công mím môi và cúi đầu: “Làm sao nô tài có thể đoán được suy nghĩ của điện hạ chứ ạ. Nô tài chỉ không ngờ là bây giờ điện hạ lại coi trọng Vương phi như vậy”

Chiêu Vũ để thở dài: “Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng lại xảy ra loại chuyện khó khăn này. Cái đổi này thật sự không để người khác bớt lo mà. Người cho người đi tìm hiểu xem hắn chuẩn bị đi đầu đi?”.

Mộ Dung Bắc Uyên không xuất cung mà đi thẳng về một hướng. Sau đó, hắn rất nhanh đã đến điện Tử Tiêu của thái hậu.

Thái hậu đang chơi đùa với con vẹt trong sân. Khi nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng Thần Vương điện hạ đến, nàng ta chớp mắt một cái.

“Nó đến một mình ư? Ngày thường còn không thấy nó đến thăm ai gia”

Mặc dù so với Mộ Dung Bắc Tô, thái hậu không quá thân thiết với người cháu lạnh lùng như Mộ Dung Bắc Uyên này.

Nhưng dù sao đó cũng là cháu của bà ta và bà ta cũng thích nên kêu người mời Thần Vương đi vào.

Mộ Dung Bắc Uyên cực kỳ ngoan ngoãn mà hỏi thăm thân thể của Hoàng tổ mẫu, đồng thời hiểm thấy nói được vài câu khiến bà ta vui vẻ.

Ví dụ như đã cho người tìm thấy loại kẹo a giao thượng hạng và mấy ngày nữa nó sẽ được mang đến để dâng lên cho Hoàng tổ mẫu.

Ví dụ khác là gần đây đã nằm mơ thấy khi còn bé, hắn đã được chơi đùa và nuôi dạy bởi Hoàng tổ mẫu. Đó là khoảng thời gian rất vui vẻ.

Thái hậu híp mắt nhìn hắn, nói chuyện phiếm với hắn một lúc lâu rồi mới chậm rãi đặt chén trà xuống.

“Được rồi, con là cháu của ai gia nên ai gia có thể đoán được trong đầu con đang suy nghĩ chuyện gì. Đừng vòng vo nữa, có chuyện gì thì nói đi”

Mộ Dung Bắc Uyên có chút ngại ngùng mà họ nhẹ một tiếng: “Nếu Hoàng tổ mẫu đã bảo tồn nhi nói thì tốn nhi sẽ không lừa gạt tổ mẫu nữa. Thật ra hôm nay tôn nhi vào cung là để cầu xin cho Vương phi. Có chuyện mà tổ mẫu không biết. Đó là nàng bị người khác hãm hại và đã bị Ninh Vương thức bắt vào Đại tông chính viện rồi”

Thái hậu thật sự không biết chuyện này, sau khi nghe hắn chi tiết nói sự việc thì không khỏi cau mày.

“Ai gia nghĩ Khương Lan là một hài tử rất thông minh cơ trí. Vì vậy nàng sẽ không hồ đồ đến mức ra tay ở trước mặt mọi người như vậy”

“Đúng vậy, Vương phi hoàn toàn không biết loại độc dược đó. Chuyện này xảy ra rất nhanh và không ai kịp phản ứng. Nếu không phải là Thẩm Hi Nguyệt lén lút mạng người vào phủ thì với tính tình của nàng, nàng chắc chắn sẽ không gặp phu nhân của Định Sơn Hầu phủ”

Thái hậu nhíu mày: “Con muốn ai gia muốn làm cái gì?”

“Kể từ khi Thái hậu uống được đến bây giờ Vương phi vẫn chưa tiến cung để bắt mạch cho người. Không biết gần đây Hoàng tổ mẫu có muốn để cho Vương phi đến bắt mạch cho người không?”

“Ồ, con muốn ai gia giả vờ bệnh sao?” Mộ Dung Bắc Uyên lúng túng gãi mũi và không phủ nhận.

Thái hậu dùng ngón tay có gắn móng giả mà chọc đầu của hắn: “Trong tất cả đứa cháu của ai gia, con là người có đầu óc thông minh nhất. Lúc này thế mà biết ai gia có tác dụng mà nghĩ ra ý tưởng này

Mặc dù lời nói của bà ta chỉ là vui đùa, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng thấy chột dạ.

Dù sao thân thể của Hoàng tổ mẫu đang khỏe mạnh nhưng đột nhiên lại làm cho tổ mẫu giả vờ bệnh. Đây thật sự là bất hiếu.

Cũng may thái hậu là một bà lão tốt bụng, Triệu Khương Lan cũng coi như đã từng cứu mạng của bà ta nên bà ta vẫn luôn nhớ rõ sự tốt bụng của Triệu Khương Lan.

Bà ta đồng ý ngay lập tức.

Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của bà ta đã có hiệu quả ngay lập tức. Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa rời đi thì thái hậu run rẩy đứng lên.

“Người đâu, ai gia thấy đầu của mình rất choáng váng, màu truyền thái y” Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đỡ bà ta và cho người đi kêu thải y ở thái y viện đến đây. Sau khi thái y đến thì tất nhiên là thấy sốt ruột. Rốt cuộc thì ông ta không thấy có vấn đề gì nhưng thái hậu lại liên tục nói khó chịu.

Sau đó, thái hậu đột nhiên nổi giận: “Trương thải y, người bị làm sao vậy? Ngươi không nhìn ra được ai gia có vấn đề gì sao?”

Trương thái u sợ đến mức không ngừng lau mồ hôi: “Có lẽ là do buổi tối ngài không ngủ được nên hạ quan sẽ kê một đơn thuốc an thần cho ngài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK