“Chưa” Triệu Khương Lan lại lật người ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy, sao lại lo lắng đến như vậy?” “Không hay rồi, bệ hạ xảy ra chuyện rồi!”
Triệu Khương Lan trong lòng lộp bộp một chút, đồng thời nắm lấy cổ tay nàng ấy. “Nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mai Hương lau mồ hôi: “Bệ hạ đêm nay đích thân đưa Long về đến Vũ Vương Phủ, muốn lấy hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp. Kết quả là bị cơ quan của Vũ Vương Phủ đả thương. Mặc dù được hộ tống trốn thoát nhưng vết thương lại rất nặng, cũng không biết trên mũi tên có độc hay không. Bây giờ Vũ Vương Phủ xảy ra chuyện, toàn thành giới nghiêm, khắp nơi đều là quan binh truy nã. Phượng vệ không dám đi mời đại phu, bảo nô tỳ đến hỏi thử ý của người “.
Nàng ấy nói đến đoạn sau, tâm trí của Triệu Khương Lan càng trở nên nặng nề hơn.
Nếu như có chuyện gì xảy ra với Lý Mặc …
Triệu Khương Lan vô thức siết chặt nắm đấm: “Bổn cung thay y phục, người tìm người đưa bốn cung treo tường ra ngoài.”
Nhà trọ Phượng Lai là một trong những cứ điểm của Phượng vệ ở kinh thành.
Bà chủ của quán trọ chính là đường chủ của Thiên Âm Đường, Cầm Dương.
Nơi đây hẻo lánh hơn nhiều so với khu vực trung tâm thành phố, vị trí yên tĩnh, không có nhiều khách qua lại.
Lúc này, trong một căn phòng thượng, Lý Mặc đang nằm ở trên giường, bởi vì vết thương đã đau đớn đến hôn mê.
Khi Triệu Khương Lan đến, nàng đeo khăn mặt để che đi những nét trên khuôn mặt của mình.
Cầm Dương vừa nhìn thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Chủ thượng, bệ hạ, ngài ấy…”
Triệu Khương Lan đưa tay lên: “Gọi ta là đại phu.”
Cầm Dương nghe vậy lập tức thay đổi cách gọi: “Đại phu, thiếu gia nhà ta bị trúng tên. Hiện tại đã bất tỉnh rồi”
Triệu Khương Lan bước nhanh tới, nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Lý Mặc, mặt nạ vẫn còn chưa tháo xuống, nhưng mà đôi môi của hắn đã khô nứt.
Cả người đều không có sức lực.
Những ngón tay của nàng run lên, ngay lập tức tháo mặt nạ ra.
Khi gương mặt quen thuộc đó hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng, đôi mắt của Triệu Khương Lan đột nhiên bị phủ một lớp sương mù.
Miễn cưỡng mới kìm nén những giọt nước mắt.
Nàng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, chiếc kéo nhanh chóng cắt đối y phục ra.
“Ngài ấy vì mất quá nhiều máu mới hôn mê”
Vì vậy, lúc này điều quan trọng nhất là cầm máu.
Còn phải phân biệt xem có chất độc trên mũi tên hay không. Triệu Khương Lan lấy con dao găm từ trong tay Cầm Dương, bẻ gãy đuôi của mũi tên.
Sau đó lấy một miếng vải sạch cầm máu, rắc thuốc cầm máu lên bề mặt, bảo người trước tiên ấn nhẹ vào bên cạnh vết thương.
Bước quan trọng là rút trên vai ra.
Trên vai này có cái móc, tuyệt đối không thể dùng lực rút ra.
Chỉ có thể cẩn thận dè dặt dùng dao nhỏ cắt da thị, lấy lưỡi dao dữ tợn đó ra từng chút một.
Mai Hương đứng bên cạnh giúp đỡ, nàng ấy đã quen với việc nhìn thấy những người bị thương, nhưng khi nhìn thấy đối phương là Lý Mặc, trong lòng vẫn phát run.
Triệu Chương Lan cảm nhận được ngón tay mình lạnh lẽo.
Trên thực tế, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, căn bản không cách nào bình tĩnh lại được. Điều có thể làm chỉ là luôn nhắc nhở bản thân phải tập trung và đừng nghĩ ngợi lung tung.
Cuối cùng, mũi tên đó đã được nàng rút ra.
“Mau, dùng năm phần sức lực ấn vào vết thương, không được để máu chảy ra”
Cơn đau dữ dội xé nát da thịt Lý Mặc.
Trong giấc mơ kinh hoàng không tỉnh táo mà mở mắt ra.
Bóng dáng một nữ nhân mơ hồ đung đưa trước mắt hắn.
Hắn vùng vẫy muốn nhìn rõ mặt đối phương, nhưng mí mắt lại vô cùng nặng nề.
Không thể nào mở ra được.
“Hâm Hâm.”
Hai từ này được phun ra một cách nhẹ nhàng và yếu ớt từ đôi môi nứt nẻ.
Triệu Khương Lan đột ngột dừng tay lại, vài giọt nước mắt lớn lăn xuống.
Đập thẳng vào gò má hắn. Mai Hương sửng sốt, lo lắng nhìn nàng.