Tra rõ máy trăm quan viên, liệu giang sơn này có còn chỗ cho hắn ta ngồi hay không? Trữ quốc công tức giận tới nỗi muốn giết người.
Hạ triều, ông ta oán giận quở trách thuộc hạ: “Sao lại thề này? Không phải bảo giấu tin tức đi, sao nước bần lại càng ngày càng nhiều, đến dân chúng cũng biết rồi!”
Ở lâu Yên Vũ, Triệu Khương Lan thảnh thơi ăn trái cây. Hồng vẫn hỏi: “Chủ thượng, tin tức đã được truyền đi nhiều ngày, ngài có vừa lòng không?” “Không tồi, chạm đúng chỗ ngứa. Phượng vệ vất vả rồi”
Hồng Vân vội vàng nói: “Những chuyện vì ngài, chúng ta đều không thấy vất vả”.
Nàng cười cười, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, người và La Tước gần đây thế nào rồi? Bản cũng đã cho.
người chuẩn bị của hồi môn cho ngươi, chỉ chờ người thành thân nữa thôi.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Hồng Vân đỏ ửng.
“Chuyện này, sao lại nhắc đến thành thận, bát tự còn chưa viết xuống nữa”
“Sao lại chưa viết chứ? Chính miệng La tướng quân thừa nhận rồi. Hơn nữa nếu hắn không cần người thì vẫn còn vị trong cung kia đang xếp hàng chờ kìa. Hắn đón năm mới xong sẽ đi rồi, muốn biết một người nam nhân có trách nhiệm hay không thì nói miệng không tính, phải cưới về mới được”
Hồng Vân khẽ vẫn về vạt áo: “Cũng không biết tính tỉnh ta là 3 phu nhân thể nào nữa.”
“Ta đã hỏi thăm thay cho ngươi, vị muội muội La Kiều Oanh của La Tước nói, nương nàng bây giờ không kiêng ky gì, chỉ cần là nữ đều có thể chấp nhận”
Tùy ý vậy sao? Ra khỏi lâu Yên Vũ, đường phố bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Có người dân chạy như điện từ đầu đường đến cuối phó, miệng còn liên tục kêu: “Hoàng thượng đồng ý tra rõ Thư viện Dụ Hòa rồi, toàn bộ quan viên ngũ phẩm trở lên đều bị giảng chức.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô không ngừng vang lên khắp các hẻm, ai không biết còn tưởng là đón tết sớm.
Triệu Khương Lan sửng sót, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Mặt trời lấp ló đằng sau những đám mây, đây là ngày nắng hiềm hoi trong máy ngày gần đây.
Nàng không khỏi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sử sách sau này cũng ghi lại chuyện này, Năm Chiêu Vũ thứ hai mươi, tứ vương gia Thần Vương thượng thư công khai lên án thư việ Dụ Hòa, toàn triều chấn động. Thần Vương quỳ thắng trước thần hổ môn nhiều ngày không đứng chúng quan phẫn nộ khuyên can, đề vương không chuẩn. Kế đó, hàng trăm cử tử học sĩ và vận dân chúng quần tụ, từ hoàng thân quốc thích, phú quý đến dân chúng bình thường đều đi theo tràn tinh, quét sạch thiên hạ. Hoàng thượng không thẻ thoái thác, phê chuẩn tra rõ thư viện Dụ Hoa. Tháng sau, thư viện tồn tại trăm năm hoàn toàn biến mát.
Trong Sơn vương phủ, Mộ Dung Bắc Hải khế giật ngón chân chân phải, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Triệu Khương lan ngồi xổm bên cạnh hắn, ánh mắt trông mong hỏi: “Thế nào, huynh cũng không muốn đi dép lê à, ta cũng không thấy có hiệu quả gi”.
“Có thể cử động rồi” Mộ Dung Bắc Hải ôn hòa nói: “Cả năm ngón đều có thẻ cử động rồi.”
Nàng chống cằm mỉm cười, sau đó lại nhíu mày. “Làm sao thế?” “Chỉ có ngón chân thôi sao.
Muội còn tưởng ít nhất cả bàn chân đều có thể cử động chứ”. Mộ Dung Bắc Hải lại không vội: “Cứ từ từ, tóm lại cũng có chuyển biến lớn”
Đúng vậy, thư viện Dụ Hòa được hoàng thượng ban cho một cái khóa lớn, bị phong tỏa toàn bộ.
Thư viện nồi tiếng khắp kinh thành, cuối cùng cũng trở thành vật hy sinh một cách đáng buồn.