Bà không muốn chuyện này liên lụy đến con trai nhà mình, nếu như để Hoàng Thượng biết lão Lục nhớ thương một cô gái thanh lâu thì chắc chắn sẽ không có lợi gì cho lão Lục.
Cho nên bà nói thẳng: “Hoàng Thượng, vị cô nương này ở ngoài cung, bị thần thiếp cố ý mời vào cũng đánh đàn.”
Triệu Khương Lan có chút run rẩy, Sơ phi dám nói thật đấy.
“Đánh đàn? Nàng mời một cô gái ngoài cùng vào đánh đàn ư?”
“Đúng thế, bởi vì thần thiếp đánh đàn không tốt lắm, thỉnh thoảng nói chuyện với Thần vương phi có nghe nàng ấy nhắc tới ở ngoài cũng có một cô gái đánh đàn rất hay nên muốn mời vào dạy thần thiếp. Nhưng thần thiếp biết việc này không hợp với quy củ cho nên không dám bẩm báo với Hoàng Hậu, đành phải lén lút đón người vào cung, lại không dám để nàng ấy ở trong cung của mình. Nên tạm thời chỉ có thể đưa nàng ấy ở tạm lãnh cung”
Triệu Khương Lan bĩu môi, Sơ phi kéo nàng vô làm gì chứ..
Chiêu Vũ Đế nghe thế thì nhìn chằm chằm ái phi của mình với vẻ không thể tin được.
“Nàng… cố ý mời một cô gái ngoài cùng vào để học đàn, còn sợ bị người khác biết nên giấu người trong lãnh cung?”
Sơ phi nháy nháy mắt với vẻ đáng thương: “Đúng thế, thần thiếp biết sai rồi. Hoàng Thượng, thần thiếp thấy cũng sắp tới sinh nhật của người rồi, muốn học một bài để đàn chúc mừng sinh nhật Hoàng Thượng, nếu không thì thần thiếp cần gì phải khổ cực như thế chứ!
Triệu Khương Lan im lặng khen ngợi Sơ phi nương nương.
Đúng là quá cao minh!
Đứng ở trên đỉnh điểm tình cảm, nếu nàng là Chiêu Vũ Đế cũng không muốn trách tội.
Người trong cung, đúng là chẳng có ai đơn giản cả.
Quả nhiên, Chiêu Vũ Để nghe Sơ phi nói là làm thế là vì mình thì sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều.
“Mặc dù nàng muốn chuẩn bị quà cho trẫm nhưng cũng không thể làm những việc trái với quy củ như thế chứ.”
Ninh Vân thấy bọn họ không nhắc tới Triệu Khương Lan thì hỏi: “Nhưng đang yên đang lành Thần vương phi chạy tới đây làm gì chứ?”
Sơ phi liếc nàng ta một cái rồi nói: “Là bản cũng biết ngày mai Thần vương phi sẽ xuất cung, muốn nhân cơ hội này mà đưa cô nương này ra khỏi cung. Mời nàng ấy vào mà lại để nàng ấy ở lãnh cung đúng là tiếp đãi không chu đáo nên mới nhờ Thần vương phi ngày mai dẫn nàng ấy ra ngoài. Vì thế Thần vương phi mới cố ý tới đây bàn bạc, Công chúa Ninh Vân còn vấn đề gì nữa không?”
Ánh mắt của Chiêu Vũ Để nhìn về phía Hồng Vân đang quỳ.
“Được rồi đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Nếu như là Sơ phi mời người tới thì trẫm sẽ không giáng tội. Chỉ là Sơ phi, chuyện này chính nàng đi tìm Hoàng Hậu chịu phạt, trừ hai tháng bổng lộc!”.
Sơ phi vội vàng thưa vâng.
Chiêu Vũ Để quay đầu chuẩn bị đi nhưng đột nhiên lại quay người nhìn chằm chằm vào Hồng Vân.
“Ngươi ngẩng đầu lên để trẫm xem xem.”
Triệu Khương Lan nghe thấy thế thì chẳng biết sao lại run lên.
Không phải chứ… chắc là không phải như những gì nàng nghĩ đâu nhỉ.
Hồng Vân cũng có chút căng thẳng, nàng ấy từ từ ngẩng đầu lên.
Nàng ấy là hoa khôi nổi tiếng khắp kinh thành, nơi người đẹp nhiều như kiến là lâu Yên Vũ kia cũng không thể che đậy được nàng ấy.
Cho dù bây giờ ăn mặc mộc mạc nhưng Hồng Vân vừa ngẩng đầu là đã thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Chiêu Vũ Đế giật mình, ánh mắt nhìn thật lâu trên gương mặt nàng không có rời đi.
Sơ phi thấy biểu cảm của Chiêu Vũ Đế như vậy thì thầm than không ổn.
Lão già này chẳng lẽ lại coi trọng nữ nhân mà con trai mình thích à.
Mặc dù Sơ phi vốn không hi vọng lão Lục và Hồng Vân có bất kỳ liên lụy gì, nhưng bà ta cũng không hi vọng Hoàng thượng nhìn trúng Hồng Vân.
Dựa theo tính tình của lão Lục, chuyện này sẽ nháo lên tận trời mất.
Sơ Phi vội vàng ngắt lời: “Hoàng thượng, người nhìn thời gian cũng không còn sớm, mai Hồng Vân cô nương còn phải xuất cung, để cho nàng sửa soạn hành lý, nghỉ ngơi sớm chút đi, thần thiếp đưa người về cung.”