Bị bà nhắc nhở như vậy, Mộ Dung Bắc Quý cảm thấy rất hổ thẹn.
“Nhưng con chưa từng kinh doanh buôn bán, cũng không nghĩ được rằng bản thân có thể làm được việc gì.”
Tuy hắn là thái tử, từ nhỏ đã được học qua tứ thư, ngũ kinh, đàn, cờ và thư hoạ.
Nhưng tất cả đều không phải là cách kinh doanh, hắn liền cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Liên Vãn Tình muốn góp một chút sức lực, trước đây bà ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ Liên, cũng thông thạo bút mực, tài hoa nổi bật.
Nhưng còn những việc khác, bà ta thật sự không biết.
Mộ Dung Bắc Quý cũng giống bà ta.
Ngược lại, Mộc ma ma lại nói: “Theo lão nô thấy, phu nhân và thiếu gia có thể mở một cửa tiệm bán chữ thư pháp.
Ngài và thiếu gia ở trong thành đều là xuất chúng, nền tảng vững chắc và kĩ năng hơn người bình thường.
Nếu tạo ra những tác phẩm của riêng mình để bán, chưa chắc đã không có người thưởng thức.”
Thật ra Liên Vãn Tình chưa tới mức căng thẳng như vậy.
Dù thế nào đi nữa, trong tay bà ta vẫn còn có mấy ngàn lượng bạc.
Ngoài ra trong hộp trang sức còn có rất nhiều bảo vật quý giá, nếu mang chúng đi đổi lấy tiền mặt thì cũng được số tiền không nhỏ.
Chỉ là bà ta hi vọng có thể làm cho Mộ Dung Bắc Quý kiếm việc gì đó làm, để hắn có thể phân tâm, không bị chìm sâu trong đau khổ nữa.
Khi nghe được lời của Mộc ma ma, Liên Vãn Tình tán thành: “Quý nhi, ta thấy ý này rất hay! Ta cùng con viết chữ, sau đó con mang ra ngoài bán, được không?”
“Nhưng… nhưng chúng ta không có chút danh tiếng gì, ai sẽ mua chứ?”
“Thiếu gia không biết rồi, ngài lưu giữ toàn là tác phẩm nổi tiếng, nhưng đối với những bức không có danh tiếng mà nhìn không tồi, những người dân thường trong tay không có nhiều tiền nếu yêu thích sự phong nhã cũng sẽ mua một vài bức về trang trí cửa nhà.
Tranh của ngài và phu nhân có chất lượng cao, nói không chừng sau khi bán ra còn được người khen ngợi, có thể tăng giá nữa!”
Liên Vãn Tình nhân lúc đó động viên hắn: “Quý nhi, ta luôn cảm thấy con rất có tài năng về mặt này, ngày trước phụ hoàng con luôn khen ngợi nét bút của con, người xưa nay kén chọn như ông ấy cũng đã khen rồi, nói không chừng người khác sẽ càng thích.”
Nghe họ nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý cũng có chút động lòng.
“Vậy con sẽ thử xem.”
Phủ Thái Phó, Triệu Đường đang uống trà trong sân, nhìn thấy Triệu An Linh muốn ra ngoài, ông ta đặt chiếc li xuống, cao giọng nói: “Đứng lại.”
Triệu An Linh quay đầu lại: “Cha, có việc gì tìm con sao?”
Triệu Đường liếc nàng ấy một cái: “Nghe nói dạo gần đây con có đi gặp mẹ con Mộ Dung Bắc Quý, còn âm thầm giúp đỡ bọn họ không ít?”
“Sao cha biết tin tức nhanh như vậy? Thực ra cũng tạm, con cũng chẳng giúp được việc gì to tát.”
“Sau này đừng có qua lại với nhà Liên thị nữa, bọn họ có thân phận đặc biệt, con làm như vậy chọc Thánh Thượng không vui, nói không chừng còn liên lụy đến nhà họ Triệu chúng ta và Nghiêm Chính.”
Triệu An Linh chau mày: “Việc này liên quan gì đến Nghiêm Chính chứ?”
Triệu Đường lắc đầu: “Xem ra là con chưa biết, trước kia để có thể sắp xếp cho Liên Thị một nơi ở thích hợp, Nghiêm Chính đã cố ý điều chỉnh giá tiền ở trong khoảng một ngàn lượng.
Sau này hoàng thượng biết được nên đã phạt hắn hai tháng bổng lộc.
Có thể thấy trong lòng hoàng thượng vẫn còn có khúc mắc với bọn họ, nếu không thì tại sao lại giận cá chém thớt, đẩy tội lên người Nghiêm Chính.
Đồng thời thì việc nhà họ Triệu đối xử tốt với họ như thế cũng không phải là điều gì hay ho.”.
Danh Sách Chương: