Mặc dù ngoại tộc xâm phạm Tây Bắc, tình hình không tốt, nhưng cũng không khó khăn đến mức vậy.
Ngân khố vẫn còn dư, Chiêu Vũ đế còn chưa mở miệng rút quốc khố, Mộ Dung Bắc Hiền đã nói muốn lấy tiền trong nhà của Vũ vương phi.
Hành động này, không giống để giải quyết nhu cầu cấp thiết nào cả.
Ngược lại như là tẩu tán tiền bạc.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không thế nói như vậy với bên ngoài được, tất cả phán đoán của hẳn đều dựa vào ấn tượng từ trước đến nay của hắn với Mộ Dung Bắc Hiền.
Nếu hắn ta thực sự có ý định dùng cơ hội này để thay đổi hình tượng của mình trong mắt quân vương và các quan trong triều, thì cũng không phải là không thể.
Nếu không có bằng chứng thuyết phục, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không bôi nhọ đối phương.
Nhưng sau khi về vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được mà nói chuyện này cho Triệu Khương Lan biết.
“Hỗ trợ Tây Bắc? Huynh nghĩ Mộ Dung Bắc Hiền có khả năng làm những chuyện như này.
Sao, ta nghĩ không có khả năng. Huynh phải biết rằng, hắn ta dã tâm mà hắn ta thể hiện ra rõ ràng là nhăm vào vị trí đó, còn chưa tích góp đủ tiền tài, sao có thể mang tiền đi làm từ thiện được chứ.
Mặc dù có thể hắn ta đang cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong mắt phụ hoàng, nhưng cái giá phải trả quá lớn, làm sao hắn ta có thể chắc chắn được rằng sau khi hắn ta hào phóng quyên góp tiền, thì phụ hoàng sẽ coi trọng hản ta hơn, nhìn hẳn ta với ánh mắt yêu thích hơn?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, hẳn ta không phải là loại người không quan tâm đến hồi báo.”
“Huynh còn nhớ không lâu trước đây, huynh kết hợp với La Tước để nuốt năm vạn lượng bạc mà Mộ Dung Bắc Hiền cố gắng vận chuyển đến khu vực Sùng Gia. Lúc đó Tây Bắc không có xảy ra chuyện gì, hắn ta nói là cứu trợ thiên tai, ta cảm thấy là hắn ta đang lừa mọi người, có quỷ mới biết hẳn ta làm những chuyện gì ở đó. Lần này ngoại tộc xâm phạm, ta cũng nghi là có liên quan đến hắn ta!”
Triệu Khương Lan nói như vậy là hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cá nhân của nàng về việc chống lại các vương gia trong kiếp trước của nàng.
“Ta nghĩ không chừng phía Lạc quận vương có vấn đề, có nhiều bộ lạc như vậy, dù có che giấu thế nào cũng không thể nào mà họ thông đồng với nhau mà không lộ ra chút động tĩnh nào. Có thể là đã biết, nhưng Lạc quận vương không báo cáo. Huynh nên bí mật điều tra chuyện này”
Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý: “Ta phải điều tra kỹ, nhưng không thể để cho quá nhiều người biết điểm mấu chốt này được, nếu không họ sẽ nói bản vương đang đảo loạn lòng quân. Vì vậy ta quyết định dùng thế lực của ông ngoại.
Vẻ mặt của Triệu Khương Lan rất ngạc nhiên: “Ông ngoại của huynh?”
Hắn cong môi cười: “Cũng là ông ngoại của nàng, nàng quên rồi sao, ông ngoại là thống soái nhiều năm ở Tây Bắc, cho dù đã ở ẩn, vẫn còn sót lại không ít thế lực. Dư sức để hỏi thăm chỉ tiết một số tin tức, chỉ cần ta gửi lời, chắc chẳn bọn họ sẽ cố gắng hết sức để thăm dò”
Triệu Khương Lan duõi tay ra ôm lấy hẳn: “Phu quân của ta đúng là giỏi quá, có thể nhìn rõ được tình thế, nhìn ra được những chỗ mà người khác không nhìn ra được”
Mộ Dung Bắc Uyên nhéo má nàng: “Phu nhân mới là người khiến phu quân nhìn với cặp mắt khác xưa! Nữ tử bình thường chỉ giỏi mấy chuyện vụn vặt của nữ nhân, nào có tài giỏi được như phu nhân. Nàng nên là một nam tử, giỏi cầm quân ra trận chiến đấu, đạt đỉnh cao danh vọng”
Nàng thở dài trong lòng, bản thân nàng đã nhiều lần ra chiến trường, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu rất là phong phú Chẳng qua là trước đây đã không ít lần đối phó với Thịnh Khang, còn đối đầu mấy lần với Thiết Ngô Quân.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên biết, e rằng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Một khi thân phận hoàng hậu địch quốc này bị bại lộ, nàng thực sự không biết phải làm thế nào để yên tâm trở thành một vương phi của hẳn.
Với tâm trạng cảnh giác với Mộ Dung Bắc Hiền, Mộ Dung Bắc Uyên ngay lập tức viết thư gửi đến Tây Bắc, cố găng đưa đến chỗ vị thần long không thấy đầu – ông ngoại của hẳn Cũng không biết bây giờ lão nhân gia của hẳn đang vui vẻ ở chỗ nào, đã lâu rồi không gặp.
Cho dù là Lạc quận vương có vấn đề, hay là ngoại tộc thực sự xâm lược.
Có ông ngoại hắn ở đó, thuộc địa hình Tây Bắc như lòng bàn tay.
Cộng với việc một số thủ hạ – phó tướng của Lạc quận vương, là cấp dưới trước đây của Tôn Quyền được thăng cấp lên, không chừng có thể thay đổi được một phần tình thế.