Chiêu Vũ đế vùng vẫy đến bên cạnh nàng ta, giống như lảo đảo bò qua vậy.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên hơi lo lắng, lo rằng khoảng cách quá gần.
Chỉ là với tình trạng hiện tại của Chiêu Vũ đế, hắn không thể ngăn cản được.
“Đương Nhi, thật xin lỗi, nếu có kiếp sau, trâm sẽ không phụ nàng nữa đâu.”
Khóe mắt Tô Đường xẹt qua một giọt nước mắt, trên tay nàng ta dính đầy máu, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Chiêu Vũ đế.
Nhưng vào lúc ai cũng không nhận ra, nàng ta đột nhiên duỗi thẳng tay kia ra, nhanh chóng nhắm ngay phần gáy của Chiêu Vũ đế đâm xuống mấy cây châm.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy một màn này, vội vàng hô lên một tiếng: “Phụ hoàng coi chừng!”
Nhưng không còn kịp rồi, đã không còn kịp nữa rồi.
Cây châm này cũng không quá giống một lưỡi dao, có điều lại vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm vào phần da thịt bên trong, nhưng lại không quá đau đớn.
Mộ Dung Bắc Uyên khó mà lo lắng cho chuyện khác, một chưởng đẩy Tô Đường ra.
Nàng ta nhổ ra một ngụm máu đen, đã hấp hối gần ranh giới của cái chết.
“Trên cây châm này đã bị ta bỏ thêm một vị độc tên là “Ly Hận”, mỗi ngày vào giờ tý, người trúng độc đều sẽ phải chịu những cơn đau nhức như cắn rứt trái tim, nhưng sẽ không vì vậy mà mất mạng.
Khụ khụ, ta muốn suốt quãng đời còn lại của ngươi, không một ngày nào có thể quên được nỗi đau này, ta muốn cho dù đến già đến chết vẫn không thể quên được ta…”
Nói xong, nàng ta ngã xuống, hai mắt vẩn đục, mở to không nhắm lại.
Chiêu Vũ đế giật mình cúi đầu nhìn nàng ta, rút mấy cây châm ở sau gáy ra.
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi.
Nhi thần không nên trong phút mềm lòng mà cho nàng ta cơ hội, nếu không thì người cũng sẽ không phải tới đây gặp mặt nàng ta lần cuối, còn bị nàng ta ra tay hạ độc “Ly Hận.”
Kim châm rơi xuống đất, phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Chiêu Vũ đế ho mạnh vài tiếng, dường như một chút cũng không để ý mình đang trúng độc gì.
Hắn chỉ vươn tay kéo mí mắt Tô Đường xuống rồi mới lạnh lùng phân phó: “Cho người chuẩn bị một bộ quan tài, đi tìm một miếng đất phong thủy, lập bia hậu táng cho nàng ấy.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghẹn ngào đồng ý: “Vâng.”
“Uyên nhi, trẫm không trách con.
Đây là trẫm thiếu nợ nàng ấy, sau này có chịu đau khổ, cũng là để trả nợ mà thôi.”
“Phụ hoàng, nhưng nàng ta nói độc này mỗi ngày đều sẽ phát tác, chuyện này sao có thể được? Người là vua của một nước, ngày đêm vất vả, làm sao có thể chịu đựng được những nỗi đau như vậy.”
Chiêu Vũ đế hồn bay phách lạc đi ra ngoài: “Trẫm già rồi, cũng nên thoái vị nhượng chức rồi.
Không phải con đã nói, đợi sau khi Tô Đường chết, Tam ca của con có thể giải trừ được một đạo sao.
Đến lúc đó nó sẽ khỏe mạnh lại, huynh đệ các con đồng tâm hiệp lực, có thể giúp trẫm san sẻ những khó khăn rồi.”
“Phụ hoàng!”
Không đợi hắn nói thêm nữa, Chiêu Vũ đế đã được Tần Khâm dìu đi ra ngoài.
Mộ Dung Bắc Uyên không dám do dự, dặn dò Tần Nghiên xử lý chuyện hậu sự của Tô Đường sau này, rồi chạy như bay về Thần Vương phủ.
“Vương phi!”
Triệu Khương Lan đang dùng chiêu thức điều trị hơi thở đơn giản mà Mộ Dung Bắc Uyên vừa dạy nàng, đột nhiên nghe thấy tiếng hét đầy lo lắng của hắn, nàng ngẩng đầu lên..
Danh Sách Chương: