Đợi thái y cẩn thận gỡ tấm vải băng màu trắng ra, thì có thể nhìn thấy ngón tay vốn trắng nõn thon dài bây giờ lại thành máu thịt lẫn lộn của Hoa quý phi.
Chỗ bị thiếu hụt lại càng vô cùng chói mắt khiến hốc mắt của Chiêu Vũ đế đỏ lên.
Thái y lại hít một ngụm khí lạnh, xử lý cẩn thận vết thương cho bà rồi băng bó lại.
“Nương nương, không phải người bị đứt tay bình thường, mà là ngón tay bị cắt lìa.
Như vậy, muốn hồi phục sợ là…”
Chuyện này đương nhiên không có bất kỳ khả năng bình phục nào.
Hoa quý phi thản nhiên đáp: “Trong lòng bổn cung hiểu rõ, không cần nói nhiều.”
Chiêu Vũ đế đau lòng không nói nên lời, chỉ ra lệnh đưa người của sơn trang Bách Thảo về ngũ mã phanh thây, nhất là Phong Duật Thiên, nhất định phải khiến hắn nếm mùi đau khổ.
“Ái phi, nếu không có nàng, có lẽ trẫm đã không còn mạng trở về nữa rồi.
Nàng muốn ban thưởng thế nào trẫm cũng đồng ý với nàng!”
Hoa quý phi nghe thấy lời này mới mở mắt ra nhìn hắn.
“Hoàng thượng nói thật sao?”
“Vua không nói đùa!”
Hoa quý phi nhếch môi: “Thần thiếp không mong muốn gì hơn, chỉ không yên tâm về Uyên nhi.
Chi bằng hoàng thượng đồng ý với thần thiếp một thỉnh cầu, nếu sau này Uyên nhi không hiểu chuyện, có chỗ nào mạo phạm ngài, mong ngài nể tình công lao hôm nay của thần thiếp đừng so đo với nó.”
Chiêu Vũ đế lập tức đồng ý: “Chuyện này có gì khó.
Chỉ cần nó không phạm lỗi giống Mộ Dung Bắc Quý, trẫm đều có thể khoan dung.
Huống hồ Uyên nhi lần này lập chiến công hiển hách ở Giang Nam, nhiều lần đánh thắng bất ngờ vào những lúc quan trọng, đợi đến lúc nó điều binh về triều, trẫm còn phải ban thưởng hậu hĩnh đó!”
Ánh mắt Hoa quý phi lóe lên: “Ý của thần thiếp là nếu nó vì Thần vương phi mà xảy ra mâu thuẫn gì với ngài, vẫn mong ngài đừng trách móc nặng nề quá.”
“Thần vương phi?”
Chiêu Vũ đế bỗng nhíu mày: “Ái phi, bây giờ làm gì còn có Thần vương phi nữa chứ.
Triệu Khương Lan đã được gã đến Vinh Dương rồi, đây là sự thật không ai thay đổi được.
Ban đầu trẫm cố ý mắt nhắm mắt mở, nhưng Triệu Khương Lan bị người ta bắt cóc, sau đó được quốc vương Vinh Dương cứu.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh hai đứa bọn chúng có duyên không phận, Uyên nhi cũng đã nghĩ thông suốt, nó từng nói sẽ không cố chấp không buông Triệu Khương Lan nữa.”
Đương nhiên Hoa quý phi cũng biết, nhưng bà ta là mẹ ruột của Mộ Dung Bắc Uyên, luôn cảm thấy sự việc không bình thường lắm.
Bất chợt, bà có một linh cảm.
Đó chính là sự dây dưa giữa Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan trên thực tế vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Con của bà, bà là mẹ ruột nên hiểu rõ nhất.
Hắn đối với Triệu Khương Lan không phải là tình sâu nghĩa nặng bình thường, mà là có thể xông vào biển lửa vì nàng, không màng sống chết.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn không nên dễ dàng thỏa hiệp với hiện thực, chùn bước vì thân phận của Triệu Khương Lan.
Nhưng hắn quả thực đã quay lại một mình, lại còn thay đổi thái độ.
Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì, quả thật bà cũng không nghĩ ra.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Quý và Lan quý phi đã thu dọn đồ đạc xong..
Danh Sách Chương: