“Còn không cút cho ta? !”
Thiếu niên kia một tiếng lãnh xích, đám nhỏ vừa mới khi dễ tiểu cô nương lập tức bỏ chạy tán loạn.
“Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên kia đi đến dưới cây ngô đồng, quan sát tiểu cô nương đang quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Tiểu cô nương chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt dơ bẩn khảm một đôi thủy mâu rạng rỡ tỏa sáng, linh động xinh đẹp, trong nháy mắt hấp dẫn ánh nhìn của thiếu niên.
“Ta. . . . . .”
Tiểu cô nương giật mình, đột nhiên nhìn hắn, bị thần thái nổi bật bất phàm của hắn hấp dẫn đến quên cả nói!
“Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên hỏi lại một lần, ngữ điệu có chút thở dài.
Một đôi mắt đẹp như vậy, lại xuất hiện trên mặt một tiểu oa nhi mới 5 tuổi!
“Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên nhướng mày, ôn nhu nói.
Lần đầu tiên hắn có hứng trí muốn biết tên của một ‘nữ tử’, nhưng thực châm chọc, ‘nữ tử ‘ mới chỉ là một cái nữ oa 5 tuổi! (M: may cho tỷ, mới có 5 tuổi. Chứ tỷ mà 15 tuổi thì chúng độc giả đã được xem H rồi. Bi ai a=]])
“Ta gọi là. . . . . . Hữu Nhàn. . . . . .”
Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói ra một cái tên của con gái.
Thiếu niên gật gật đầu, trên khuôn mặt cương nghị hiện ra vẻ tươi cười, nháy mắt đốt sáng lên tâm hồn ngây thơ của nàng.
Bộ dáng hắn cười rộ lên thật sự đặc biệt đẹp mắt, giống y đại ca nàng.
“Nhớ kỹ, sau này phải kiên cường lên, chỉ cần ngươi không sợ hãi, thì không ai dám khi dễ ngươi!”
Thiếu niên kiên định nói.
Tiểu cô nương cái hiểu cái không gật đầu, con ngươi mê ly còn đọng lại nước mắt nhìn thẳng về phía thiếu niên.
Nàng hơi hơi chau lên đôi mày lá liễu, cánh môi màu hồng phấn nhu động hai cái, chung quy không nói ra nghi hoặc.
Thiếu niên đột nhiên nheo mắt, ánh mắt vi diệu đại biểu cho việc hắn vừa nhận ra điều gì đó ——
“Thật là một mỹ nhân bại hoại.”
Thiếu niên thì thào tự nói, phiết lên miệng cười nhẹ.
Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, có vẻ như không hiểu điều thiếu niên vừa nói.
Thiếu niên đột nhiên tiến lên từng bước, lấy tay nâng cằm tiểu cô nương.
“Tiểu mỹ nhân, sau khi lớn lên gả cho ta, làm nương tử của Thuộc Phong đi!”
“Ta. . . . . .”
Tiểu cô nương nhìn hắn, trực giác cho biết hắn có thể tín nhiệm.
Nháy nháy đôi mắt to ngập nước, nàng lăng lăng gật đầu.
Thiếu niên buông tiểu cô nương ra, ánh mắt sáng quắc vẫn khóa chặt nàng.
“Tiểu Vương gia!”
Một người xấp xỉ tuổi thiếu niên kia chạy tới gọi hắn, ấn theo cách ăn mặc, hẳn là tùy tùng của người thiếu niên.
“Chuyện gì?”
Thiếu niên thu hồi tươi cười.
“Lão gia tử có chuyện tìm ngài thương nghị, giờ đang chờ trong phòng ngài, tiểu Vương gia người xem ——”
Thiếu niên vung tay lên, ngăn người mới tới nói tiếp.
“Nhớ kỹ!” Hắn gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, mâu quang không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn,” Phải kiên cường, ta chờ ngươi lớn lên.”
Tiểu cô nương còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã cất bước đi xa.
Tiểu Hữu Nhàn nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên đang rời đi, nắm chặc bàn tay nhỏ ——-
“Thuộc Phong. . . . . .”
Nàng phải trở nên kiên cường! Không được sợ hãi nữa!
Chờ sau khi lớn lên, hắn đến thú nàng làm tân nương của hắn!
Đây là ước định dưới cây ngô đồng của họ. . . . .