Mục lục
Phi thường độc sủng: nữ nhân của tàn bạo vương gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm xúc của nỗi buồn ly biệt thường rất sâu đậm, Hạ Kiếm Bội không tránh khỏi có chút cam giác mất mác, một chén lại một chén tự mình rót ,tự mình uống hết.

Quá ba tuần rượu , hắn liền cảm giác thân thể có chút gì đó không đúng.

Một loại cảm giác nóng bỏng từ bụng dưới truyền lên, khuôn mặt xinh đẹp của Hữu Nhàn ở trước mắt hắn không ngừng phóng đại, ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng trở nên nóng rực.

Biết rõ rằng không nên nhìn nàng nhue vậy nhưng hắn lại không khống chế được chính mình.

Toàn thân nóng giống như bị hỏa thiêu mãnh liệt.

Tửu lượng của hắn vẫn luôn rất tốt, không lý nào lại say nhanh như vậy.

Đầu óc Hữu Nhàn bắt đầu có chút hỗn độn, tầm mắt bắt đầu trên mơ hồ, hai gương mặt cùng xuất hiện trước mắt, một chốc là Hạ Kiếm Bội , một chốc lại biến thành Thuộc Phong.

Hữu Nhàn nghĩ mình say rượu.

Nàng dùng hết sức lắc đầu,dùng sức nháy mắt , nhưng khi mở mắt trước mắt lại là ngũ quan tuấn mĩ của Thuộc Phong.

“ Hữu Nhàn……………….”

Thuộc Phong từ bên bàn liền đứng dậy, đi đến trước mặt Hữu Nhàn, thấp giọng gọi nhũ danh của nàng, cũng đưa tay kéo nàng lại.

“ Phong?”

Cổ tay của Hữu Nhàn bị hắn lôi kéo, chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn.

Người trước mắt quả đúng là Thuộc Phong, nhưng là vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại nhìn nàng ôn nhu như vậy?

Thuộc Phong nhìn nàng càng thêm nóng bỏng hơn, đột nhiên ôm nàng lại

Dưới tác dụng của dược vật, hắn đã đánh mắt lý trí chỉ còn lại dục vọng bản năng.

“ Nhàn nhi, ta yêu nàng!”

Hắn đói khát nhìn khuôn mặt Hữu Nhàn đang đang ngẩng lên.

Biểu cảm trên khuôn mặt Hữu Nhàn có chút biến hóa ” Chàng. . . . . . Có phải là Thuộc Phong không?”

Nàng nhìn thấy thì đúng là hắn nhưng chính cảm giác của nàng đối với hắn thì lại không phải.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ nàng thật sự đã say hay đây chỉ là ảo giác ?

“Nhàn nhi! Đem chính mình giao cho ta!”

Hắn ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của nàng, không trả lời câu hỏi của nàng, liền kích động kiềm chế hai tay của nàng, ham muốn manh liệt rốt cục không thể áp chế được mà bùng nổ.

“ Phong , chàng làm sao vậy?”

Hữu Nhàn theo bản năng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, cảm xúc khi ở trong ngực hắn không hề giống như khi được ở trong ngực của Thuộc Phong.

“ Đừng đi! Nhàn nhi!”

Hắn lại dùng lực, giống như muốn đem Hữu Nhàn tiến nhập vào trong ngực của chính mình, hơn nữa hai tay ở trên lưng nàng cũng vội vàng di chuyển, vò nát cả y phục của nàng.

“ Không cần như vây!”

Hữu Nhàn muốn thoát ra nhưng không thể chống lại được lực đạo đáng sợ của hắn.

“ Nhàn nhi, ta không kiềm chế được sự rung động đối với nàng. Ta ở ngay trước mặt nàng, chẳng lẽ nàng không hề cảm nhận được tâm ý của ta hay sao?”

Thuộc Phong xúc động hỏi, con ngươi ẩm đạm ngay cả chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn thẳng vào nàng, yết hầu kiệt liệt chuyển động lên xuống.

Hữu Nhàn mơ màng………..

Thuộc Phong hắn nói hắn vì nàng mà rung động? Đây có phải là thật chăng? Không phải là đang nằm mơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK